”Anh hai, trước đây anh đã từng nói, sẽ không bao giờ thương tổn em”.
Nỗ lực xem nhẹ cây nhục côn nằm trên bụng, Bạch Vi xấu hổ mặt nép vào hõm vai hắn, ý muốn nhắc nhở Bạch Hiển, cô là em gái hắn, ngàn vạn lần không được làm bậy, ngàn vạn lần không được.
Bạch Hiển hơi hơi cong lưng, cúi đầu, môi mỏng cười khẽ bên tai cô, có chút tự giễu ý vị, giọng nói nhẹ nhàng cất lên, ma mị tựa như rắn độc:
”Phát hiện cái gì?”
Hắn từ lâu đã nhận ra rõ ràng du͙ƈ vọиɠ của mình, có lẽ chuyện này cô cũng đã dần ý thức được. Bằng chứng là xem cô trở thành cái dạng này, vẫn như cũ hỗn loạn, thậm chí là trong tiềm thức kinh sợ, muốn trốn tránh.
Đến hiện tại, cô cũng chỉ xem hắn là một người anh trai.
Gương mặt nho nhỏ của Bạch Vi không dám lộ ra, cái trán nhút nhát trốn ở vai anh mình, mắt nhắm chặt không dám trả lời. Trong màn đêm thăm thẳm, cô giả vờ làm bộ dạng cái gì cũng không biết.
Đúng vậy, cô cái gì cũng không biết, anh hai vẫn là anh hai và cô vẫn là em gái hắn.
Hai người cũng chỉ là lo sợ bác hai phát hiện manh mối, nên mới miễn cưỡng cùng nhau ngủ chung trên một chiếc giường.
”Vi Vi…”
Hắn quay đầu đi, kéo sống lưng mềm mại lên, nửa người dưới đột nhiên hạ xuống, môi mỏng dán sát vào lỗ tai nhỏ nhắn, tựa như thổi ra từng luồng khí nóng chòng ghẹo, ác liệt nói:
“Anh hai cần nói với em một chuyện quan trọng”.
”...Chuyện gì ạ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vi-hon-the-cua-anh-trai/1140749/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.