Chương trước
Chương sau
edit: rosie
Mưa càng lúc càng lớn, dự báo thời tiết hôm nay khá chính xác.
Đinh Tư Mông trông mong nhìn Nặc Nặc, nhưng cô lại không hề nhúc nhích một chút nào.
Thậm chí bên ngoài còn có sấm sét.
Nặc Nặc xem xong mấy chủ đề học thuật thì định đi ngủ, cô không xuống dưới, nhưng có người sẽ cản. Dì quản lí kí túc biết người trẻ tuổi đến dưới lầu kí túc xá nữ tỏ tình là chuyện bình thường. Người đàn ông hôm nay rất đẹp trai, nhưng đẹp đến mấy thì cũng phải để ý giờ giấc.
Dì bung dù chạy nhanh tới, tầm mắt rét lạnh của anh cũng liếc qua.
Cả người Cừu Lệ đã ướt đẫm, bọt nước chảy xuôi xuống theo từng sợi tóc đen đã dính vào nhau.
Nhìn qua đã khiến người khác phải sợ hãi, Cừu Lệ không đợi được người mình muốn gặp, tâm trạng đã không tốt. Anh quen lấy tiền đuổi cổ người khác đi, tùy tay rút một tờ chi phiếu đưa cho dì quản lý.
Quản lý kí túc thấy chi phiếu có nhiều số 0 như vậy thì cho là giả, bĩu môi ném đi: "Nhanh đi về đi, đừng có làm trò cười ở đây nữa."
Sắc mặt Cừu Lệ lại lạnh hơn.
Bên ngoài gió lớn, vừa thổi qua đã khiến người ta lạnh muốn đóng băng.
Dì quản lý nói: "Cô gái mà cậu thích không thương cậu, chứng tỏ cậu không có hy vọng gì đâu. Mau về đi, cậu cứ như vậy là sẽ bị cảm lạnh đấy."
Cừu Lệ dầm mưa hơn 3 tiếng đồng hồ, lúc Tiết Tán dẫn người đến, anh vẫn còn đứng đó không chịu đi.
Sắc trời cực kì u ám, mấy nữ sinh vây xem chuyện vui đã giải tán hết. Tiết Tán tới gần ông chủ, liền cảm thấy cả người anh đã lạnh tới nỗi như làm từ băng, cậu ta vội vàng bung dù che mưa cho Cừu Lệ.
Dì quản lý thấy tình thế không đúng lắm, nhìn thế này thì đúng là người có tiền rồi!
Còn tấm chi phiếu kia?
Nhiều tiền như vậy lại bị bà ném đi. Nước mưa đã ngấm vào nên không thể dùng được nữa. Dì quản lí kí túc có chút xót của, nhưng bà hoàn toàn không biết đây chính là vị chủ tịch hội đồng quản trị thần bí của trường.
Cừu Lệ lạnh lùng lên xe.
Cả người anh ướt sũng, biết dáng vẻ này cũng không khiến cô thương hại.
Thật ra trời mưa sấm sét cũng không phải chuyện trùng hợp, vốn dĩ anh là người không có giới hạn cuối cùng, nếu Nặc Nặc chịu tha thứ hoặc mềm lòng với anh thì bảo anh làm gì anh cũng nguyện ý.
Nhưng xem ra, dù anh có đứng ở đây 3 ngày 3 đêm cô cũng chẳng quan tâm.
Anh trở về biệt thự tắm rửa, sau đó sai người đi tìm 1 chuyên gia tình yêu, người có chuyên môn lấy lòng những cô gái nhỏ.
Một mình anh ngủ không có gì vui, Nặc Nặc không ở đây nhưng quần áo của cô thì có.
Anh ngửi mùi hương trên quần áo cô, hương thơm trên người thiếu nữ thơm ngọt khiến anh có vài phần mê say. Cừu Lệ cảm thấy mình có hơi biến thái, nhưng bảo anh sửa lại tính cách ấy thì là chuyện không thể nào.
Không phải xuất phát từ áy náy, chỉ là anh rất muốn cô.
Đời này anh chưa bao giờ khao khát một ai đến như vậy.
Ngày hôm sau người được gọi là "chuyên gai tình yêu" đã tới, tên Trịnh Văn Văn, 35 tuổi, khí chất ôn hòa nhã nhặn.
Trước khi tới Trịnh Văn Văn cũng đã hỏi qua chuyện của Cừu tổng, nhưng miệng cậu ta kín như vỏ trai, cái gì cũng không nói.
Cho nên khi Trịnh Văn Văn nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn trước mặt, ánh mắt hơi ngây ra. Bình thường những người muốn thuê cô đều là những người đàn ông có một vài phương diện không ưu tú, nhưng điều kiện của Cừu tổng, nhìn thế nào cũng...
Kỳ thật Trịnh Văn Văn rất chuyên nghiệp, cô theo lệ thường thấp thỏm hỏi tình huống giữa anh và cô gái kia như thế nào.
Cừu Lệ gác chân, anh làm chuyện gì cũng không biết kiềm chế, cũng không kiêng dè gì mà kể rành mạch mọi chuyện.
Nghe xong, Trịnh Văn Văn suýt nữa đã quỳ xuống.
Tình huống bế tắc như vậy, cho dù Đại La Kim Tiên có hạ phàm cũng không thể giúp gì được. Có lẽ cô gái kia đã hận anh muốn chết.
Nhưng dưới sức mạnh của đồng tiền, Trịnh Văn Văn vẫn nguyện ý thử, dù sao thất bại vẫn có thể nhận được nửa số tiền. 6ooo tệ, cô muốn dùng bản lĩnh cả đời này của mình ra giúp Cừu tổng một lần.
Mẹ nó, trừ phi trọng sinh lại 1 lần, bằng không có làm gì cũng vô ích.
Trịnh Văn Văn cũng rất buồn rầu, cô nghĩ nghĩ: "Những cô gái tầm tuổi như phu nhân thích kiểu đàn ông dịu dàng lại có tình thú, Cừu thiếu bao dung cô ấy một chút, cưng chiều vô điều kiện, lâu ngày rồi cô ấy cũng sẽ rung động thôi. Ngàn vạn lần đừng ép hay hung dữ với cô ấy."
Dịu dàng có tình thú? Chỉ nghe mấy từ này thôi đã biết nó không dính dáng gì tới Cừu Lệ rồi.
Nhưng anh vẫn nhíu mày đáp: "Được."
Cho dù phải làm tất cả mọi chuyện, chỉ cần có được tình cảm của cô thì anh đều bằng lòng thử.
-
Đại hội thể thao mùa thu sắp bắt đầu, từ sau khi Nặc Nặc biết mình có hy vọng trở về, cô cũng nhẹ lòng hơn không ít. Cô đăng kí một cuộc thi chạy 200m, tuy sức khỏe của cô chỉ thuộc hạng bình thường nhưng vẫn có thể chấp nhận được cường độ vận động mà phần lớn mọi người có thể làm được.
Đinh Tư Mông u buồn vài ngày, cuối cùng cũng chịu chấp nhận sự thật rằng nam thần của mình thích Nặc Nặc.
Trái tim của cô nàng như vỡ vụn, hóa ra đúng là nam thần đang đợi một người lớn lên, nhưng người đó không phải mình.
Ngày diễn ra đại hội thể thao, tiếng huýt sáo vang lên, Nặc Nặc chạy đi. Gió thổi bay tóc cô, cuối cùng cô đã cảm nhận được sự hạnh phúc và tự do.
Sân thể dục vào mùa thu có chút ẩm ướt, cô chạy được nửa đường thì nhìn thấy một người đàn ông mặc áo gió màu trắng.
Thời gian lúc ấy như bị kéo dài ra, ánh mắt của người đàn ông đó cũng đang hứng thú dừng trên người cô.
Nhưng ngay sau đó cô chạy ra khỏi đường băng, chạy thẳng tới trước mặt anh ta rồi nhào vào ngực người đó, ôm người đó khóc không thành tiếng.
Thẩm Túy: "..."
Hứng chịu ánh mắt của các nam sinh trong trường, cả người anh ta cứng đờ, trong lòng đúng là một mỹ nhân, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt mà.
"Anh Quý Tuất, huhuhu..."
Chưa bao giờ Nặc Nặc xúc động như giờ phút này, vậy mà cô lại thấy anh họ của mình!
Người anh duy nhất của cô, tuy cà lơ phất phơ, nhưng cô đã ở thế giới này hơn 1 năm, lần đầu tiên nhìn thấy người thân của mình, trong giây phút ấy tim cô giống như ngừng đập.
Cô rất xinh đẹp, con mẹ nó cực kì xinh đẹp.
Thẩm Túy cũng là đàn ông, hơn nữa còn không phải người đứng đắn gì, vì thế anh ta cũng không định buông tay. Thân thể thiếu nữ mềm mại ấm áp lại còn rất thơm.
Nhưng dưới ánh mắt của rất nhiều người, bao gồm cả ánh mắt ở nơi góc tối nào đó, da đầu Thẩm Túy vẫn có chút tê dại.
Anh ta vỗ vỗ tấm lưng gầy yếu của cô: "Tống Nặc Nặc đúng không? Yên tâm, Khương Anh đã giúp tôi, cô không cần gọi tôi là anh thì tôi cũng sẽ giúp cô thôi."
Thiếu nữ hồng hốc mắt rời khỏi lồng ngực của anh ta.
Sau đó ngẩn ngơ một lúc lâu.
Thẩm Túy cười: "Chào cô, tôi là Thẩm Túy. Nghề nghiệp ấy hả...ừm, thầy rởm!"
Rốt cuộc Nặc Nặc cũng bình tĩnh lại, nhìn gương mặt giống y đúc anh họ mình, cô vẫn cảm thấy nó kì quái vô cùng.
Thẩm Túy nói: "Có chỗ nào kín đáo một chút để nói chuyện không? Có người đang theo dõi cô đấy."
Nặc Nặc biết đó là người của Cừu Lệ, cô lau khô nước mắt. Cô dẫn thẩm Túy đến phòng để nước của trường.
Cô nhịn không được nhìn Thẩm Túy chằm chằm, anh ta bị cô nhìn đến nỗi mất tự nhiên.
Nếu là xinh bình thường thì anh ta có thể chịu được, nhưng cô gái này cũng quá đẹp rồi. Vì thế mắt anh ta cố gắng nhìn thẳng về phía trước, bằng không anh ta sẽ không nhịn được mà giở trò xấu xa với cô.
Nặc Nặc biết chuyện cô vừa ôm anh ra đã bị người của Cừu Lệ nhìn thấy, có lẽ Cừu Lệ sẽ đến sớm thôi. Vì thế sau khi hai người vừa vào phòng, cô trực tiếp hỏi: "Muốn tôi làm gì?"
"Xòe tay ra."
Thẩm Túy xem đường chỉ tay của cô một lát rồi lại nhìn đến mặt cô.
Ánh mắt dừng lại trên viên lệ chí kiều diễm ướt át nơi khóe mắt.
Anh ta lấy ra một tấm bùa từ trong túi áo rồi nhúng vào ly nước, bùa gặp nước lập tức tan ra, rồi anh ta bảo cô uống nó.
Quả nhiên cô dùng ánh mắt hoài nghi như nhìn thầy rởm để nhìn anh ta.
Thẩm Túy nhướng mày cười: "Muốn trở về thế giới của cô thì phải tin tôi."
Nặc Nặc mở to 2 mắt, cảm kích đến nỗi gần khóc tới nơi.
Anh ta thật sự...thật sự không phải thầy rởm.
Không ai biết cô từ thế giới khác đến, Thẩm Túy là người đầu tiên, hơn nữa anh ta cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên. Nặc Nặc uống hết cốc nước rồi lại chờ mong nhìn anh ta.
Thẩm Túy cười lạnh: "Cô bị lừa rồi, thật ra tôi là...bọn buôn người."
Nặc Nặc ngây ngốc, phản ứng cũng chậm chạp.
Thẩm Túy cảm thấy cô rất đáng yêu, nhớ tới lúc mới gặp cô đã gọi anh ta một tiếng "anh". Anh ta cũng không trêu cô nữa, lại nhìn cánh tay và đôi mắt của cô.
Ánh mắt dần dần trở nên nặng nề.
Nặc Nặc nhận ra anh ta đang nói giỡn, vì thế chậm rãi hỏi: "Tôi có thể về nhà sao?"
Thẩm Túy gật đầu, chắc chắn nói: "Có thể."
Anh ta nhíu mày: "Thế giới rộng lớn, đây cũng chỉ là cuộc gặp gỡ bất ngờ. Theo lý mà nói thì cô đã hoàn thành xong nhiệm vụ, nên được về nhà từ sớm rồi mới phải. Nhưng cô vẫn còn ở thế giới này."
Trái tim Nặc Nặc nhảy dựng lên: "Tôi hoàn thành nhiệm vụ gì?"
"Cô gái dùng cơ hội được sống của mình để đổi cô đến đây là hy vọng cô có thể giúp người trong lòng cô ấy không phải đau khổ cả đời, không phải chết trong con hẻm dơ bẩn chật hẹp."
Nặc Nặc ngơ ngẩn, cô đoán không sai. Nguyên thân thật sự yêu Hàng Duệ, yêu đến nỗi vì cậu mà chịu đựng bị bố cậu đánh chửi, cuối cùng vì cậu mà đi cầu xin Cừu lệ, lại bị Cừu Lệ và Tống Liên lạnh nhạt hại chết."
Mà đời này Hàng Duệ đã được đi học đại học, có lẽ sau này sẽ trở thành nhân tài của đất nước.
Cô chớp chớp mắt, nước mắt cũng trào ra: "Nhưng tôi không muốn tới đây, Tống Nặc Nặc dùng cơ hội được sống để đưa tôi đến thế giới này, nhưng tôi cũng rất ích kỉ, tôi chỉ muốn ở bên ba mẹ mình thôi."
Thẩm Túy có hơi thương tiếc, anh ta nói: "Cô ấy nhường phúc lợi cho cô, để kiếp này và kiếp sau của cô đều được hạnh phúc."
Nặc Nặc nói: "Đời này của tôi không hề hạnh phúc."
Thẩm Túy nghẹn họng, anh ta cũng không biết tình huống thế nào.
"Tôi muốn về nhà."
Anh ta nhìn cô trong chốc lát, sắc mặt vi diệu. Lần đầu tiên anh ta cảm thấy ngượng ngùng: "Thật ra về thì về được, nhưng linh hồn của cô và thân thể đã dung nhập quá lâu, muốn hoàn chỉnh đưa linh hồn cô trở về thì cô phải mượn chút vận may."
"Vận may gì?"
Thẩm Túy ho khan: "Vận may của thiên chi kiêu tử*"
(Thiên chi kiêu tử là một loại vinh quang cá nhân vô thượng trên thế giới, loại vinh quang này bắt nguồn từ đám mây, bởi vì cách mỗi mười năm đám mây sẽ tuyển ra mười vị kỳ tài xuất chúng của thế giới này gia nhập vào đám mây, thế nên, những người này được gọi là thiên chi kiêu tử.)
Nặc Nặc trầm mặc, trong quyển sách này ai mạnh nhất, còn không phải là nam chính sao?
Cừu Lệ...Cừu Lệ.
Thẩm Túy nói: "Trên người cô cũng có chút vận nhưng vẫn còn thiếu nhiều lắm. Chắc cô có quen người đó, vậy cô...khụ khụ khụ." Anh ta thật sự rất ngại phải nói ra mấy lời này, nếu nói ra thì ngay cả anh ta cũng cảm thấy mình là thầy rởm.
Suýt chút nữa Nặc Nặc đã cho rằng anh ta là gian tế do Cừu Lệ sai tới.
Sao lại có chủ ý xấu xa vậy chứ?
Thẩm Túy bất đắc dĩ xua tay: "Cô đã đến thế giới này lâu rồi, thân thể cùng dung mạo đã gần giống hệt với bản thân cô. Chắc ngay cả cô cũng nhận ra điều đó, nếu còn chần chừ thêm thì cô sẽ không trở về được. Mỗi thế giới đều chân thật, sẽ không có chuyện một người tồn tại ở cả hai thế giới đâu."
Mãi cho đến khi đi trên đường về biệt thự, trong lòng cô vẫn bộn bề những suy nghĩ.
Thẩm Túy không có khả năng là thầy rởm, cho nên những gì anh ta nói đều là thật. Cô vừa xuyên qua đây, dung mạo cũng dần thay đổi, bây giờ đã gần trở thành dáng vẻ như ở thế giới thực. Anh ta còn nói thật ra bây giờ thân thể này cũng đã là thân thể của cô rồi.
Nếu còn do dự thì sẽ không trở về được.
Nhưng đây cũng là 1 thế giới chân thật chứ không phải chỉ là 1 quyển sách.
Cô có chút ngẩn ngơ.
Cho nên tiền đề để cô trở về chính là uống nước bùa của Thẩm Túy rồi ngủ với Cừu Lệ 1 đêm.
Sắc mặt cô hết xanh rồi lại đỏ. Không biết là tức nhiều hơn hay xấu hổ hơn.
Cho nên người cuối cùng có thể đưa cô về nhà chính là Cừu Lệ?
2538 words
18/03/2022
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.