Thấy Nặc Nặc không có động tĩnh gì, ngược lại Lâm Hi còn sốt ruột thay cô: "Cô không tức giận à?" Nặc Nặc định lắc đầu, nhưng nghĩ tới hoàn cảnh của mình và thân phận của Lâm Hi, Cừu Lệ nhất định sẽ nổi cơn. Vì thế cô chớp chớp mắt, làm ra vẻ đau lòng. Lâm Hi đồng tình nhìn cô, nghĩ thầm tuy chồng mình không trẻ cũng không đẹp trai, nhưng vẫn may tạm thời chưa đào hoa như Cừu Lệ. Hai cô gái đứng trong chốc lát, Lâm Hi đột nhiên hăng hái: "Cừu phu nhân, cô tên Nặc Nặc đúng không? Đi dằn mặt cô ta đi, cô trẻ tuổi xinh đẹp hơn ả đó nhiều. Chính thất dằn mặt tiểu tam là chuyện thường tình, với lại cô còn có tư cách làm tiểu tam hơn ả ta...à không phải, ý tôi muốn nói là cô xinh đẹp hơn." Nặc Nặc suýt chút nữa bị cô nàng chọc cười. Cô phát hiện tuy Lâm Hi có thể là được Cừu lệ gài vào, nhưng cũng không hề đáng ghét như cô nghĩ. Lâm Hi trực tiếp kéo cô đi tới. Khi đó Tưởng Tân Nguyệt mới ngồi xuống chưa được bao lâu, cô ta không dám ngồi cạnh Cừu lệ nên đành phải ngồi gần Bách Diệp. Nhìn theo phương diện khác thì cô ta cũng có tài ăn nói, kiến thức rộng rãi, rất dễ dàng khơi ra đề tài thú vị. Từ trước tới nay Bách Diệp rất ít nói, cũng nhịn không được tám vài câu với cô ta. Cừu Lệ thấy Nặc Nặc đi tới, vốn dĩ vẻ mặt đang đông cứng liền hơi giật giật, vươn tay ra với cô: "Em qua đây." Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cô căng da đầu ngồi xuống bên cạnh anh. Cô vừa ngước mắt lên đã đụng phải ánh mắt từ phía đối diện của Tưởng Tân Nguyệt. Cô ta cười hỏi: "Cô gái này là?" Cừu Lệ cong môi: "Vợ tôi." Thật ra ở đây chỉ có vài người biết chuyện Cừu lệ kết hôn tối qua, lời này vừa nói ra, sắc mặt của phần lớn người ở đây đều thay đổi. Có người trêu chọc nói: "Anh Lệ nói giỡn sao? Đây là bạn gái của anh đúng không?" Cừu Lệ nhìn tên đó một cái: "Đăng kí rồi, cậu nói xem?" Mọi người thế mới biết anh không nói đùa, anh nói "vợ" chính là vợ danh chính ngôn thuận trên luật pháp. Tức khắc mọi ánh mắt đang nhìn Nặc Nặc đều thay đổi, năm ngoái anh tổ chức tiệc thành nhân cho cô, cũng có không ít người đã được gặp qua. Một thiếu nữ hết sức xinh đẹp, nhưng lúc ấy mọi người chỉ cho rằng Cừu Lệ chỉ đang chơi đùa mà thôi. Rốt cuộc một cô gái có dung mạo và thân thể như Nặc Nặc chỉ phù hợp để "nuôi trong nhà kính". Tuy xinh đẹp quyến rũ nhưng lại quá mức yếu ớt, trẻ tuổi lại tùy hứng, cưới về chẳng khác gì phải cung phụng như tổ tông. Không ngờ rằng Cừu Lệ muốn coi cô là tổ tông thật. Ánh mắt của Tưởng Tân Nguyệt khẽ động, cuối cùng cười dịu dàng nói: "Chúc mừng hai người nhé!" Cừu Lệ rất thích nghe người khác chúc phúc cho cuộc hôn nhân của mình, cuối cũng cũng rủ lòng từ bi mà nhìn cô ta rồi gật gật đầu. Nặc Nặc tò mò nhìn cô ta, quả nhiên cái cô Tưởng Tân Nguyệt này không giống Trần Thiến chút nào. Nếu là Trần Thiến thì đã sớm nhảy dựng lên phản đối, sau đó bị Cừu Lệ chỉnh cho thật sự thảm. Nhưng Tưởng Tân Nguyệt thì không, mặt không đổi sắc mà còn nói chúc mừng. Nếu Nặc Nặc không biết cốt truyện, thậm chí cô sẽ cho rằng cô ta chính là một người bạn thật lòng chúc phúc cô và Cừu Lệ. Lúc này đã là giữa tháng 6, ánh nắng bên ngoài tươi sáng, Cừu Lệ sợ cô đi chơi về sẽ khát nên bảo nhân viên chuẩn bị nước trái cây. Nặc Nặc không thích uống cà phê, tửu lượng cũng kém, cô thích uống nước ngọt. Không trong chốc lát, nhân viên còn bưng lên rất nhiều bánh kem đáng yêu. Tuy Nặc Nặc thích ăn đồ ngọt nhưng cô cũng không chuộng bánh kem lắm, bởi vì bơ quá ngấy. Trong sân cơ hồ đều là tiếng cười của Trương Thanh Đạc, cậu ấm này rất biết cách khuấy động bầu không khí, hắn ta tự high cũng có thể tự chơi được. Mọi người đều cảm giác được bầu không khí vi diệu hơi hơi xấu hổ, chỉ có hắn giống như tên ngốc, còn bắt đầu kể chuyện hồi cấp 3 của Tưởng Tân Nguyệt. Trương Thanh Đạc: "Tưởng Tân Nguyệt, cô không biết đấy thôi, lúc đó cô chính là nam thần trong lòng rất nhiều nam sinh bọn tôi. Cô luyện đàn ở phòng luyện tập, bên ngoài là một đám nam sinh cố ý lắc lư qua lại. Đúng rồi, Bách Diệp, Bách Diệp cũng đi. Không ai chơi bóng rổ với anh Lệ hết làm anh ấy không có kiên nhẫn mà cũng tới luôn." Tưởng Tân Nguyệt mỉm cười, còn không quên liếc mắt nhìn Nặc Nặc. Nặc Nặc cảm nhận được mùi thuốc súng vô hình. Cô cũng nhìn cô ta rồi cười, bưng lên miếng bánh kem nhiều bơ nhất, dùng một muỗng múc thật đầy rồi đưa lên miệng Cừu Lệ. Ánh mắt Tưởng Tân Nguyệt hơi lóe, Cừu Lệ sẽ không bao giờ ăn mấy thứ ngọt ngấy của trẻ con như này. Hồi cấp 3 có nữ sinh tự tay làm bánh kem chocolate tặng anh, nhưng anh lạnh mặt rồi ném đi ngay. Tống Nặc Nặc này đúng là thích tìm đường chết. Cừu Lệ rũ mắt nhìn Nặc Nặc, thấy cô mềm mại cười: "Cái này ngon lắm." Cừu Lệ hé miệng ăn hết một muỗng bơ lớn ấy. Nặc Nặc lại xúc tiếp một miếng thật lớn nữa, ngoan ngoãn đút cho Cừu Lệ. Cừu Lệ vẫn cười cười, mặt không đổi sắc ăn hết sạch. Cô cũng không tin anh có thể nhịn được mà cứ thế đút tiếp, nhưng cô đút muỗng nào thì anh đều ăn muỗng đó. Nặc Nặc nhìn thôi còn thấy ngấy gần chết, cuối cùng cô đành dừng lại. Thôi được rồi, ý đồ kích thích Tưởng Tân Nguyệt đã hoàn thành rồi Tuy sắc mặt Tưởng Tân Nguyệt không đổi, nhưng bàn tay đã nắm chặt lại. Trương Thanh Đạc không hiểu sắc mặt của mọi người, thấy Cừu Lệ ăn nhiều như vậy thì cũng hứng thú bừng bừng cầm một miếng bánh: "Nhân viên làm bánh ở đây giỏi vậy cơ à?" Hắn vừa ăn một miếng đã vội phun ra: "Phì phì phì, ngấy chết mất. Anh Lệ, anh cũng chịu được cái này hả?" Nặc Nặc cúi đầu, có chút chột dạ. Cô chỉnh Cừu Lệ rõ như vậy, không có chuyện anh không nhận ra, thế nhưng anh vẫn ăn hét. Cừu Lệ thấy cô không nói chuyện, bộ dáng chẳng mấy vui vẻ thì lôi cô đứng lên: "Về nhà thôi." Rồi nói với những người khác: "Mấy người tự chơi với nhau đi." Từ trước đến nay anh đều tự cho mình là trung tâm, không hề quan tâm cảm xúc của mấy người bị mình ép ra đây, nắm tay Nặc Nặc đi thẳng ra ngoài. Thần sắc của anh có chút lãnh đạm, Nặc Nặc lặng lẽ nhìn, luôn có chút bất an. Quả nhiên vừa đến xe, anh bảo cô ngồi vào ghế phụ, sau đó cúi người thắt đai an toàn cho cô. Thắt xong rồi anh cũng chưa rời đi, chỉ là nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, để cô nhìn mình: "Tôi hỏi lại em một lần, em thật lòng sao?" Nặc Nặc gật đầu, cô đã nghĩ kĩ lí do để thoái thác, duỗi tay ôm cổ Cừu Lệ, mềm mại nói: "Cái cô Tưởng Tân Nguyệt kia, còn có Trương Thanh Đạc nói anh cũng đến xem cô ấy chơi đàn nên tôi không vui." Gương mặt cô đỏ bừng: "Cừu Lệ, anh không được thích cô ấy." Anh không ngờ Nặc Nặc sẽ nói như mày, trong mắt xuất hiện một tia mừng như điên. Nặc Nặc đang ghen vì anh? Anh thấp giọng cười: "Tôi không thích cô ta, chỉ thích em được không?" Nặc Nặc chớp chớp mắt, gật đầu. Cừu Lệ giải thích: "Hôm ấy tôi đến sân bóng mới phát hiện ở đó chỉ có 2 người, hỏi thì mới biết những người khác chạy đến phòng đàn hết rồi. Sau đó tôi cũng qua đấy." Anh dừng một chút, Nặc Nặc trừng mắt nhìn anh, anh nhịn không được hôn hôn khuôn mặt hồng hào của cô, cười nói: "Sau đó tôi đánh bọn họ một trận, dám để ông đây phải đi tìm." Trong lòng Nặc Nặc bán tín bán nghi, rốt cuộc Cừu Lệ chính là tên hay lừa bịp. Nhưng mà trên mặt cô lại ra vẻ vừa giận vừa đau lòng: "Nhưng mà bơ ngấy lắm, dạ dày anh có khó chịu không?" Trong mắt Cừu Lệ lúc này chỉ toàn là ý cười nhu hòa: "Không có." Nặc Nặc tiếc nuối nghĩ, vậy coi như anh lợi hại. Trên đường Cừu Lệ lái xe về biệt thự, Nặc Nặc đột nhiên nói: "Cừu Lệ, dừng xe lại đi." Chờ xe dừng lại, cô vươn tay: "Anh mang tiền mặt không?" Cừu Lệ không mang, trên người anh chỉ có thẻ. Nhưng mấy người phía sau có mang theo, Cừu Lệ vừa ra lệnh, Tiết Tán lập tức đưa tiền cho Nặc Nặc. Cô cười chạy xuống xe: "Anh đợi xíu ha?" Không lâu sau Nặc Nặc đã cầm theo một chai nước lạnh về, cô đưa cho Cừu Lệ: "Uống nước sẽ không ngấy nữa đâu." Giờ đã là giữa trưa, dù sao cũng là mùa hè, cô chạy đi chạy lại hai lượt về cũng thở hồng hộc, trên tán thấm ra chút mồ hôi mỏng. Dáng vẻ hết sức ngoan ngoãn săn sóc, Tiết Tán nhíu mày, nhưng thấy Cừu Lệ vẫn mở nắp chai nước rồi uống mấy ngụm nên cũng không dám lên tiếng. Tiết Tán nghi hoặc nhìn Nặc Nặc. Cô tránh đi ánh mắt của anh ta, ngón tay lặng lẽ nắm lấy tay Cừu Lệ. Ánh mắt Cừu Lệ dịu dàng, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô. Nặc Nặc rất ít khi làm chuyện xấu như vậy, trong lòng cô cũng có chút khó chịu. Nhưng lại nghĩ đến những việc Cừu Lệ đã làm và sắp làm với mình, cô liền biết mình không thể mềm lòng được. Ngày tân hôn đầu tiên mà thôi, sau này còn là toàn bộ kì nghỉ. Cừu Lệ là một người đàn ông bình thường, hơn nữa đây lại là bá tổng văn, nam chính ở phương diện kia đương nhiên chính là thiên phú dị bẩm. Nặc Nặc nhớ lại chuyện xấu hổ buổi sáng hôm nay anh đã ép cô làm, nếu cô còn không quyết đoán thì tương lai sẽ hối hận. Hơn hai tháng sắp tới, dù sao cũng phải có người "không tiện" mới tốt. Nhưng mãi đến khi về đến nhà, sắc mặt của Cừu Lệ vẫn không đổi. Ăn một lượng lớn bơ vốn đã không tốt cho dạ dày, nay lại còn uống thêm nước đá, người bình thường còn không chịu nổi chứ nói gì người có bệnh đau bao tử nghiêm trọng. Lúc Nặc Nặc xuống xe mới phát hiện môi anh tái nhợt. Cô cố trấn tĩnh coi như không thấy, cười cười ôm tay anh: "Tôi muốn trồng 1 giàn nho và làm một cái xích đu trong hoa viên, anh thấy có được không?" Trên trán Cừu Lệ toát ra một tầng mồ hôi lạnh, anh lái xe suốt một đường, mồ hôi cũng đã thấm ướt áo sơmi. Cừu Lệ nhíu mày, bước chân có chút lảo đảo. Nhưng khi cô quay đầu lại cười với anh, bàn tay đang định ôm bụng lại âm thầm rời đi, cười nói: "Được." Nặc Nặc và anh đã đi gần tới cửa, cả người anh bắt đầu loạng choạng. Bước chân của cô dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh. Anh mím chặt môi, buông tay đang nắm tay cô ra: "Em về nhà trước đi, tôi nhớ ra mình vẫn còn có chút việc, trễ một chút về với em được không?" Đột nhiên Nặc Nặc không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn "vâng" một tiếng. Chờ cô đã vào biệt thự, Cừu Lệ mới ôm lấy bụng, cơ hồ không đứng được, một tay chống ở trên cửa. Tiết Tán cả kinh, vội chạy đến đỡ anh: "Cậu chủ." Ánh mắt của Cừu Lệ lạnh xuống, cắn răng nói: "Không gọi bác sĩ tư nhân nữa, đến thẳng bệnh viện." Tiết Tán vội vàng đáp lời, trong lòng lại thở dài. Cậu chủ biết mình bị bệnh đau bao tử, khẳng định biết không được ăn như vậy mà vẫn còn cố tình. Bây giờ đau thành thế này mà còn phải nhịn cả một đường. Tiết Tán biết đau dạ dày khó chịu thế nào, anh ta còn có chút kinh hãi. Trên đường đi đến bệnh viện, cậu chủ ở ghế sau không rên một tiếng. Tiết Tán còn tưởng anh đã ngất đi rồi, mãi một lúc sau mới nghe thấy giọng nói đầy khắc chế lại có chút nhu hòa của anh: "Cậu cho người trồng 1 giàn nho và làm một cái xích đu ở hoa viên cho cô ấy đi." Tiết Tán: "...vâng..." Lúc này anh ta đã biết, cậu chủ nhà mình xong đời rồi. Khăng khăng một mực, si tình ngu ngốc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]