Edit: Vuyy
Lúc hai người rời khỏi nơi này, Trương Thanh Đạc lại đột ngột xuất hiện.
Hắn cẩn thận nhìn sắc mặt của Nặc Nặc.
Cô gái nhỏ vẫn rất bình tĩnh, chỉ có mỗi anh Lệ là lạnh mặt.
Như là có ai nợ anh mấy trăm triệu vậy.
Tâm trạng của Cừu Lệ không tốt nên ngữ khí cũng trở nên áp lực: "Nói!"
"Anh Lệ, Trần Mậu hỏi anh xem anh muốn xử lí 70% cổ phần của Tống gia thế nào?" Trương Thanh Đạc nhịn không được lại nhìn thoáng qua Nặc Nặc.
Cô hơi rũ mắt, nhẹ nhàng mím môi.
Xuỳ, đúng là xinh đẹp thật.
Giọng nói của Cừu Lệ lành lạnh: "Không ohair Trần Thiến muốn à? Bảo Trần Mậu cứ để cho em gái cậu ta tuỳ tiện chơi chơi đi."
Nặc Nặc vẫn luôn rũ mắt, vừa nghe anh nói vậy đã không thể tin nổi mà ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nụ cười của anh lạnh nhạt, phảng phất như 70% cổ phần đó chỉ là trò chơi tiêu khiển.
Nặc Nặc cắn môi.
Cô tức sắp chết đến nơi rồi!!!
Nếu Tống gia chỉ đơn giản bị Cừu Lệ tính kế thì cô cũng không tức giận đến nỗi như vậy. Nhưng rõ ràng Cừu Lệ biết Trần Thiến xấu tính thế nào, đồ vào trong tay cô ta, nói không chừng đời này nhà họ Tống cũng chẳng lấy lại được.
Đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ như in cảm giác hít thở không thông khi rơi vào trong nước.
Cô lại càng thêm chán ghét Cừu Lệ.
Nặc Nặc siết chặt tay không nói một lời.
Cổ phần đã rơi vào tay anh, anh thích cho ai thì cho. Nhưng trái tim là của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vi-hon-the-bo-tron-cua-tong-tai-ba-dao/464778/chuong-22-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.