Cố Tuệ vững chắc đắc tội hai vị Cảnh thị ở tiệc mừng thọ, nhưng cuối cùng dì cháu hai người vẫn không làm gì nàng, Cảnh Chiêu Nghi có lẽ là suy xét đến ngã một lần khôn hơn một chút, không dám đi đường xưa của Mạnh thứ dân, nhưng người còn lại đường đường là Thái Hậu lại không sợ nàng, vì sao chẳng có hành động gì?
Cố Tuệ nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cho rằng Thái Hậu là người hiền lành khoan hồng độ lượng, căn bản không giống đồn đãi, nàng đã hếch mũi lên mặt thế rồi, người này vẫn còn thờ ơ.
Xem ra nàng đành phải dùng sức thêm trên người hoàng đế.
Bạch Thanh Thanh từ khi được nàng rút đao tương trợ, càng khăng khăng một mực biết gì nói hết, không giấu giếm nửa lời với Cố Tuệ, Cố Tuệ nhờ nàng hỗ trợ lưu ý, chỉ cần thấy thân thể Thẩm Trường Trạch có gì không đúng, phải tới Minh Nguyệt Cung thông báo ngay —— nhưng trong lòng lại biết hy vọng ấy thật sự xa vời.
Cho dù quyển sách kia đã ghi lại chính xác, mười lăm hàng tháng hoàng đế chắc chắn sẽ phát bệnh, nhưng hôm nay có Bạch Thanh Thanh làm thuốc dẫn, bệnh trạng sẽ giảm bớt đi rất nhiều —— lúc Thẩm Trường Trạch hoa mắt ù tai nhất cũng chưa giết chết nàng, lúc thanh tỉnh càng không thể làm.
Huống chi cung nữ mỗi năm chỉ có cơ hội một lần ra cung thăm người thân, ngày thường Bạch Thanh Thanh phải trực ở Dưỡng Tâm Điện, một tấc không rời.
Cũng chỉ có thể để ngựa chết trở thành ngựa sống.
Cố Tuệ chán muốn chết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vat-hi-sinh-cua-truyen-cung-dau/254328/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.