Chương trước
Chương sau
Cảnh Thái Hậu trầm ngâm một lát, nhẹ nhàng nói: "Cũng chỉ có thể như thế."
Không phải bà không đau lòng con trai bà, nhưng, thiên hạ này là thiên hạ của Thẩm gia, không phải là thiên hạ của một mình Trường Trạch hắn, nào có thể để bản thân hắn tự định đoạt?
Cho dù lần thiết kế này của bà sẽ làm Trường Trạch nhất thời oán bà, nhưng chờ đến khi sinh hạ hài tử, thấy cốt nhục thân tình, cuối cùng cũng sẽ tiêu tan hiềm khích lúc trước mà thôi.
Cảnh Thái Hậu mệt mỏi nhắm mắt, "Nói cho Ngôn Hoan, để con bé tự mình chuẩn bị thật tốt đi."
Vương ma ma nhẹ vâng dạ, tức khắc đi Cảnh Dương Cung truyền lời cho Chiêu Nghi nương nương, còn dặn dò thật kỹ nàng ngàn vạn lần phải giữ kín bí mật ——sợ vị nương nương này nhất thời miệng rộng, nếu ồn ào ra tới, để bệ hạ biết sợ sẽ không được.
Cũng may Cảnh Chiêu Nghi không phải là người không biết phân biệt nặng nhẹ, biết được sự tình quan trọng, tuy rằng âm thầm cao hứng trong lòng, càng cảm kích cô mẫu coi trọng nàng ta, cũng càng không dám nói một chữ với biểu ca, sợ tự mình lầm lỡ phạm lỗi.
Đáng tiếc duy nhất chính là không thể khoe khoang một phen với Cố Tuệ, người này gần đây thật sự khinh cuồng ương ngạnh, ai cũng không thèm bỏ vào trong mắt, thật hận không thể trị chết nàng.
*
Hôm tiệc mừng thọ của Cảnh Thái Hậu, toàn bộ quá trình Cố Tuệ đều biểu hiện vô cùng quy củ, thật sự không có cơ hội khiến nàng mất mặt xấu hổ.
Sau ngày đưa lễ, Cảnh Thái Hậu không triệu gặp nàng nữa, cũng không cho nàng cơ hội tạ ơn, chỉ kêu Vương ma ma lại đây chào hỏi vài câu đã xong việc.
Một vị mẫu thân chắc chắn sẽ không xa lạ với họa kỹ của chính nhi tử mình, Cảnh Thái Hậu theo lý đã nhìn ra bút tích mẫu đơn của hoàng đế trên bình phong, vì sao lại không hé một từ?
Hoặc là, lòng dạ vị lão nhân gia này quá mức hào phóng, căn bản không để bụng hoàng đế sủng hạnh ai, hoặc là, tâm cơ thâm trầm tàng trữ chiêu sau, đợi đến khi thời cơ chín mùi thì dùng một lưới bắt hết.
Cố Tuệ chỉ mong là người sau.
Khác với cô mẫu trầm ổn, lông mày khóe mắt của Cảnh Chiêu Nghi đều ngăn không được vẻ đắc ý, còn uống nhiều thêm hai ly rượu, cả người lung lay như sắp bay lên trời, cũng nương chút men say này mà dứt khoát phát tác, "Phế vật, ai bảo ngươi lúc rót rượu không nhìn cho kỹ? Váy của bổn cung bị ngươi đổ ướt sạch rồi đây!"
Hồn đã quên mới vừa rồi là do nàng ta lấy cớ không đủ người, điều Bạch Thanh Thanh tới bên người sai sử —— dù sao nàng ta là cũ chủ, Bạch Thanh Thanh cũng không dám không tuân theo, sợ người ta nói nàng vong ân bội nghĩa.
Cảnh Chiêu Nghi mới đầu còn có chút kiêng kị vị tân sủng này, cho đến khi thấy hoàng đế tuy đưa Bạch thị vào Dưỡng Tâm Điện, lại chưa sủng hạnh nàng, cũng chưa thăng chức cho nàng, lòng mới yên ổn xuống —— loại cháo trắng rau xào này, vừa nhìn đã thấy no rồi, sao có thể trở thành bữa ăn chính?
Có thể thấy biểu ca bất quá cũng là nam nhân bình thường, mà là nam nhân thì không ai không có mới nới cũ.
Vì thế Cảnh Chiêu Nghi yên tâm tra tấn phản đồ, "Muốn bổn cung tha thứ ngươi cũng được thôi, ngươi quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái thật vang, rồi liếm sạch rượu trên giày của bổn cung, bổn cung sẽ không đưa ngươi đến phòng lau dọn nhà xí, nên làm thế nào, tự mình chọn đi."
Trong viện tức khắc lặng ngắt như tờ, Chu Thục Phi và Trịnh Hiền phi cũng dừng lại khe khẽ nói nhỏ, sau đó quay đầu nhìn lại bên kia.
Lời này của Cảnh Chiêu Nghi thật sự quá đáng, phạt quỳ không nói, sưng cả đầu đã tính là nhẹ, nhưng bắt người liếm giày nàng—— cái này và vũ nhục ăn mày có gì khác biệt chứ?
Bạch Thanh Thanh nếu thật sự làm như vậy, sau này ở trong cung cũng khó mà ngẩng được đầu.
Mọi nơi yên tĩnh, mọi người đều chờ hoàng đế lên tiếng, nhưng cũng không có, Thẩm Trường Trạch chỉ liếc mắt một cái, vẫn hàn huyên với mẫu hậu như cũ ——bên ngoài hắn luôn là hiếu tử, tiệc sinh nhật của mẫu hậu, đương nhiên nên lấy mặt mũi mẫu gia làm chủ.
Cảnh Thái Hậu thấy vậy, mới an tâm hơn chút, có lẽ là bà đa tâm, hoàng đế vô luận đối với Bạch thị hay Cố thị đều là nhất thời mới mẻ, không đến mức trùng quan nhất nộ vi hồng nhan* —— như thế rất tốt, con trai của bà, về lý không nên vướng bận tư tình.
*câu này bắt nguồn từ điển tích của Ngô Tam Quế, tóm lược là vì mỹ nhân mà bỏ cả giang sơn
Đến nỗi bản thân Cảnh Thái Hậu, sẽ càng không giúp một nô tỳ giải vây, tính tình Ngôn Hoan tuy lạnh lùng, nhưng cũng có chỗ tốt, nên giết gà dọa khỉ, để những người này biết, đối nghịch với Cảnh gia sẽ có kết cục gì.
Được cô mẫu ngầm đồng ý, Cảnh Ngôn Hoan càng thêm dương dương tự đắc, "Thế nào, ngươi chọn được chưa?"
Khuôn mặt Bạch Thanh Thanh nguyên bản trắng bệch bây giờ lại đỏ bừng lên, khuất nhục làm cho mặt nàng run run, đôi mắt chứa đầy nước, nhưng lại nỗ lực nén lại không để rơi xuống, nàng chậm rãi cúi người chuẩn bị làm theo —— cho dù việc này có gian nan cỡ nào đối với nàng.
Cố Tuệ bỗng nhiên có thể lý giải vì sao Bạch Thanh Thanh trong truyện gốc sẽ hắc hóa, chưa từng chịu khổ như người khác, thì cũng đừng khuyên họ thiện lương, mặc cho ai bị đối đãi như thế, đều rất khó bảo trì lòng tốt nguyên bản, huống chi đối với Bạch Thanh Thanh, lúc này mới chỉ là vừa bắt đầu mà thôi, ngày sau nàng ấy còn phải chịu trắc trở nhiều lắm.
Tại trong cung này, có người trăm phương nghìn kế muốn tìm chết, lại có người chỉ vì muốn tồn tại mà phải dùng hết toàn lực. Cố Tuệ than nhẹ một tiếng, nàng có lẽ không thay đổi được cuộc sống sau này của Bạch Thanh Thanh, nhưng ít ra, nàng có thể giúp nàng ấy vượt qua một cửa này đi.
Cảnh Ngôn Hoan đắc ý đưa chân ngọc, còn cố ý cọ vài cái xuống bùn đất, vì thế giày thêu sạch sẽ nguyên bản tức khắc trở nên dơ bẩn khó lòng chịu nổi.
Bạch Thanh Thanh chịu đựng nhục nhã, run rẩy cúi mặt qua, chợt nghe phịch một tiếng, là Cố Tuệ dùng sức quăng ngã một ly pha lê mà Tây Dương tiến cống, mảnh vỡ văng tứ tán.
Cảnh Chiêu Nghi giận dữ, "Quý Phi nương nương, ngài làm gì vậy?"
Cố Tuệ lười biếng nói: "Ta còn chưa hỏi ngươi đấy, mới vừa rồi bổn cung đang uống rượu vui vẻ, ngươi làm gì mà cứ lắc qua lắc lại, như không có xương cốt vậy, làm hại bổn cung không cầm chắc được?"
Chỗ ngồi hai người vốn là song song, Cảnh Chiêu Nghi vừa rồi cũng đúng thật là khinh cuồng đến mức ngồi không ra ngồi, Cố Tuệ muốn hỏi tội lên đầu nàng ta, nàng ta cũng không còn lời nào biện giải.
Sau chuyện Mạnh thị bị phế thành thứ dân, Cảnh Chiêu Nghi có chút kiêng kị Cố Tuệ, cuối cùng không dám làm trứng chọi đá, chỉ phải cúi đầu nghe theo nói: "Thần thiếp nhất thời không cẩn thận, xin Quý Phi tỷ tỷ đừng trách."
Cố Tuệ cười lạnh nói: "Bạch thị vừa rồi cũng không phải cố ý, sao ngươi cố tình không tin, đến phiên chính mình lại nói không cẩn thận? Muốn bổn cung tha thứ cho ngươi cũng được, ngươi liếm sạch sẽ mẻ ly trên mặt đất này, bổn cung đương nhiên sẽ không trách tội."
Cái chiêu trông mèo vẽ hổ thực sự quá lợi hại, Cảnh Chiêu Nghi đột nhiên biến sắc, "Quý Phi nương nương, tôn ti khác biệt, ngài phải vì một nô tỳ mà so đo với thần thiếp sao?"
Kẻ ngu mới bằng lòng làm theo, chẳng lẽ không sợ đầu lưỡi bị thương à.
Cố Tuệ lạnh lùng nói: "Thì ra ngươi cũng biết tôn ti khác biệt, nàng ấy là cung nữ, ngươi là phi thiếp, ngươi trách phạt nàng tất nhiên phải có tình lý, nhưng phi thiếp cũng có ba phần bảy loại, bổn cung là Quý Phi, quản hạt tần ngự nãi* là thuộc bổn phận của bổn cung, sao ngươi có thể tranh luận, không nghe bổn cung sai sử?"
*các chức phi
Lời vừa nói ra, trong sân càng an tĩnh thêm vài phần, Cố Tuệ tuy nói có lý, ngày thường nói những lời này cũng không sao, nhưng giờ phút này là tiệc mừng thọ của Thái Hậu nương nương, nàng lại không muốn bỏ qua cho cháu gái nhà mẹ đẻ Thái Hậu, đây là chán sống mà.
Chu Thục Phi cho dù có muốn khuyên Cố Tuệ buông tha Cảnh thị, nhưng nàng ta xưa nay là người bo bo giữ mình, nhìn thấy khuôn mặt xanh mét của Cảnh Thái Hậu, rốt cuộc không tiện mở miệng, chỉ yên lặng ném qua ánh mắt đồng tình với Cố Tuệ.
Thật lâu sau, mới thấy hoàng đế chậm rãi vỗ tay, mặt đầy mỉm cười, "Nhị vị ái phi trí khôn hơn người, đối chọi gay gắt, không ai nhường ai, ngược lại làm trẫm xem trò hay một hồi."
Cố Tuệ trợn trắng mắt, cẩu hoàng đế cho rằng nàng đang diễn hài sao?
Bất quá nghĩ lại cũng hiểu được, đây là hoàng đế giải vây giúp nàng, tuy rằng giải xong đông cứng luôn.
May mà Cảnh Chiêu Nghi cũng hiểu được chuyện chuyển tốt thì nên thu mình, tuy rằng biểu ca bảo trì trung lập làm nàng ta có chút không vui —— vốn dĩ tình thế nên là cực kỳ có lợi cho nàng ta, Cố Tuệ ương ngạnh như thế, hoàng đế lại nhẹ nhàng bâng quơ bỏ qua, nói không phải bất công thì ai tin!
Hắn sẽ không yêu nữ nhân kia thật chứ?
Cảnh Chiêu Nghi tức giận trừng mắt liếc Cố Tuệ một cái, Cố Tuệ nhìn như không thấy, chỉ vẫy vẫy tay kêu Bạch Thanh Thanh lại đây chia thức ăn.
Tiểu Trúc tuy có chút ghen ghét cô nương này đoạt vị trí của mình, nhưng dù sao cùng là xuất thân cỏ dại, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, một chút khó chịu vi diệu đã nhanh biến mất. Nàng ngược lại lặng lẽ móc ra khăn tay từ tay áo, chầm chậm lau đi nước mắt cho Bạch Thanh Thanh.
Bạch Thanh Thanh vội vàng tiếp nhận, trong lòng ấm áp, tiến cung nhiều năm, duy chỉ có từ trên người chủ tớ này mới cảm giác được một chút ấm áp tầm thường —— nếu nàng cũng là người từ Cố phủ thì thật tốt a.
Cố Tuệ mang tinh thần Lôi Phong, làm chuyện tốt không lưu danh, sau khi một hồi làm hiệp khách rút đao tương trợ, đã khôi phục lại tác phong ngày thường, gặm lấy gặm để đồ ăn ngon —— chỉ cần nghĩ tới mỗi một bữa cơm đều thành bữa cuối trước khi bị chặt đầu, tư vị kia sẽ vô cùng ngon miệng, chẳng sợ ánh mắt Cảnh Thái Hậu thường thường sẽ nhìn nàng như chó gặm xương, nàng cũng không để bụng, không ảnh hưởng chút nào đến nàng ăn uống.
Thẩm Trường Trạch dùng khuôn mặt như tắm trong gió xuân nhìn nàng, Cố Tuệ phỏng đoán là bởi vì nàng giải cứu Bạch Thanh Thanh —— Bạch Thanh Thanh chính là thuốc trị liệu tốt nhất của hoàng đế, làm sao có thể ngu ngốc hy sinh?
Cho nên Thẩm Trường Trạch phóng thích thiện ý với nàng, thuần túy là người bệnh cảm kích đại phu, cũng không vì chuyện gì khác. Cố Tuệ nghĩ như thế, cho nên nhanh chóng vứt qua sau đầu.
Duy chỉ có mỗi Phúc Lộc là biết tâm sự hoàng đế, nhỏ giọng nói: "A di đà phật, Quý Phi nương nương thật là tâm địa Bồ Tát, không uổng công bệ hạ coi trọng nàng như thế."
Thẩm Trường Trạch mỉm cười, nữ tử này hồn nhiên thanh thoát như nắng mặt trời mới mọc, vừa lúc làm người cảm thấy mê muội —— đương nhiên hắn vẫn chưa bị mê hoặc, nhưng không ngại cứ thử ở chung như vậy về sau.
Duy chỉ có một chút làm hắn cảm thấy không ổn, Cố Tuệ đối với Bạch Thanh Thanh dường như còn tốt hơn với hắn, hay là cô nương này có Ma Kính chi hảo[?]?
Vốn dĩ thấy hai người ý hợp tâm đầu, Thẩm Trường Trạch định điều Bạch Thanh Thanh qua Minh Nguyệt Cung, nhưng hiện tại cảm thấy vẫn nên lưu tại người ở Dưỡng Tâm Điện đi.
Trong miệng giải thích với Phúc Lộc, "Bạch thị đắc tội mẫu hậu, nếu trước mắt cho nàng hầu hạ Quý Phi, ngược lại như là cố ý thị uy với mẫu hậu, vẫn hoãn chút thời gian rồi nói sau."
Phúc Lộc là giun đũa trong bụng hoàng đế, đương nhiên biết lý do thật là gì, ngoài miệng liên tục phụ họa, trong lòng lại ngăn không được ai thán: Hoàng đế đây là rớt vào lưới tình rồi nha, người khác ăn dấm nam nhân, hắn ngược lại, ngay cả nữ nhân cũng ăn dấm —— cái này có phải đã bước một bước lớn quá rồi không.
Nhưng dù sao không thử một lần sao biết được.
Phúc Lộc yên lặng rót ly rượu cho chủ tử nhà mình, nỗ lực không chú ý nhộn nhạo trên mặt hắn. Từ sau khi Cố chủ tử tiến cung, biểu tình bệ hạ càng ngày càng phong phú, uy nghiêm chi khí không còn sót lại chút gì —— khiến người cảm thấy không tốt chút nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.