Quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt Ung Dương tràn đầy vẻ thù địch.
Tất Hiểu Tuệ lập tức im lặng và không dám nói gì nữa.
Tống Ỷ Thi quơ đũa gắp cái bụng của một con sâm biển bỏ vào bát cơm của Tất Hiểu Huệ, cô nhỏ giọng nói: “Cậu giúp tớ nếm thử xem có ngon không?”
Tất Hiểu Huệ gật đầu, nhanh chóng lấy lại vẻ thoải mái, cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
Trong lòng Quách Viên kích động, lập tức tỉnh táo lại hẳn, trầm giọng nói: “Chúng tớ sẽ không nói ra chuyện này đâu.”
Những người khác cũng hoàn hồn, thấp giọng đáp lại: “Đúng vậy...”
Ung Dương đứng lên, lạnh lùng nói: “Các cậu ăn cơm trước đi, để tôi kêu người phục vụ tới thu dọn bát vỡ.”
“Anh Dương à, để tôi đi cho.”
“Tôi đi được rồi.”
Thế là cái người vừa nói lúc nãy chỉ đành lúng túng quay về chỗ ngồi.
Chờ cho đến khi Ung Dương hoàn toàn mất dạng.
Tất Hiểu Huệ nhỏ giọng nói với Tống Ỷ Thi: “Hung dữ quá đi, cậu phải chịu cực rồi.”
Nghe vậy, Tống Ỷ Thi không biết nên khóc hay nên cười nữa. Cô chỉ lắc đầu và không nói gì.
Nhưng cô thực sự không ngờ rằng người như Ung Dương mà cũng nảy sinh đồng cảm nữa sao?
Phải hiểu cho rõ, từ “đồng cảm” không tồn tại trong từ điển của Ung Dương.
Gia cảnh của Ung Dương từ khi còn nhỏ đã vượt xa so với mấy minh tinh nổi tiếng hay đám con nhà giàu khác, người như Quách Viên càng không thể nào so
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-van-nguoi-me-troi-sinh-phai-lam-sao-day-/3474180/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.