Chương trước
Chương sau
''Bây giờ cậu... có vui vẻ không?'' Tất Hiểu Tuệ nhỏ giọng hỏi.

''Hả?'' Tống Ỷ Thi quay đầu nhìn cô ấy.

Tất Hiểu Tuệ có hơi né tránh ánh mắt của cô, thấp giọng nói: ''Tụi tôi nghe Liên Hồng nói cậu chuyển sang trung học Hãn Hải. Đám Thành Thi nói trung học Hãn Hải là chỗ dành cho người có tiền, nói rằng cậu đến đó chắc chắn sẽ bị bắt nạt, sẽ khóc lóc mà chạy về... nhưng cậu...'' Nhưng cậu lại không giống như những lời mà họ nói.

''Trước đây cậu cứ luôn không vui.'' Tất Hiểu Tuệ chớp chớp mắt, đáy mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ: ''Trung học Hãn Hải là một nơi tốt phải không?''

Quách Viên cũng không có ý nghe lén họ nói chuyện, chỉ là lờ mờ nghe thấy dòng chữ 'trung học Hãn Hải' mới vểnh tai lên nghiêm túc lắng nghe. Nghe một hồi, Quách Viên liền nhịn không được mà thốt lên: ''Làm sao mà chắc chắc là sẽ bị bắt nạt?''

Tất Hiểu Tuệ nghe thấy giọng nói, hoảng hốt nhìn Quách Viên một cái, liền không dám nói tiếp nữa.

''Nếu ai dám bắt nạt Tống Ỷ Thi...'' Quách Viên nói xong, đúng lúc nhìn thấy Ung Dương đang chậm rãi đi về hướng bên này, cô ấy hào hứng mở miệng nói: ''Vậy anh Dương sẽ vặt đầu đứa đó xuống.''

Quách Viên càng nghĩ càng tức.

Ở đâu ra lại đến lượt người ngoài trường đánh giá vậy trời? Người nói lời kia nghĩ mình là ai vậy?

Quách Viên đập bàn, nói: ''Lần sau nếu có người dám nói xấu cậu ở diễn đàn trường, thì tớ sẽ xé miệng của đứa đó!''

Tống Ỷ Thi chớp mắt, quay đầu sang Tất Hiểu Tuệ nói: ''Ừm, là một chỗ tốt.''

Tất Hiểu Tuệ nuốt nước bọt nghĩ lại còn rùng mình: ''Tôi...tôi nhìn ra rồi. ''

Tống Ỷ Thi lại chớp mắt.

Cô ấy cũng không nghĩ đến, đám con nhà giàu này thế mà lại không chịu được kích động. Tưởng chừng giống như một người đàn ông không thể bị từ chối. Thành Thi chỉ đe dọa đôi ba câu đã gây tác dụng ngược.

''Bọn họ còn nói cái gì nữa? Cho bọn này nghe cùng đi.'' giọng điệu của Quách Viên không có ý tốt: ''Bọn này cũng muốn nghe xem, bọn họ đánh giá như thế nào về trung học Hãn Hải.''

Trong khi đang nói, Ung Dương đã đi tới trước mặt.

Những người khác chột dạ đứng lên, nhao nhao gọi một tiếng: ''Anh Dương.''

Ung Dương lạnh nhạt quét mắt qua bọn họ, ngồi xuống đối diện Tống Ỷ Thi.

Tất Hiểu Tuệ càng trở nên căng thẳng, mấp máy môi nhưng lại không phát ra tiếng.

Tống Ỷ Thi bất lực đỡ trán.

Giờ thì hay rồi, từ trò chuyện riêng tư bỗng chốc tiến triển thành lắng nghe tập thể luôn.

Tống Ỷ Thi quay đầu lại nhìn, Tất Hiểu Tuệ căng thẳng đến phát run, sắc mặt đã trắng nhợt.

Thật là giống với nữ chính của quá khứ.

Nghĩ đến đây, Tống Ỷ Thi đối với Tất Hiểu Tuệ cũng kiên nhẫn hơn mấy phần.

Giọng nói của Kỷ Vũ Hàng phá tan sự im ắng quỷ dị.

''Ăn đi, sao lại không ăn?'' Kỷ Vũ Hàng vừa nói vừa tiên phong cầm đũa, sau đó rẽ vào một góc, đưa cho Ung Dương trước: ''Anh Dương mời dùng trước.''

Sau đó Kỷ Vũ Hàng lại chuyển ánh mắt, nghĩ rằng hôm nay Tống Ỷ Thi là khách, thế là lại bóc ra một đôi đũa đưa cho Tống Ỷ Thi: ''Bạn học Tống cậu cũng dùng trước đi.''

Đưa xong đũa, Kỷ Vũ Hàng cũng ngồi xuống, cầm đũa lên chuẩn bị ăn.

Lúc này Ung Dương đột nhiên ngẩng đầu lướt nhìn Tống Ỷ Thi.

Thoáng cái cả người Tống Ỷ Thi đều không được tự nhiên.

Đưa đũa cho Ung Dương thôi là được rồi, còn đưa cho cô làm gì? Dường như vô hình chung kéo hai người vào cùng một chỗ.

Cũng chính vì bên cạnh còn có một Tất Hiểu Tuệ vô cùng nhát gan, Tống Ỷ Thi mới buộc phải đè nén sự mất tự nhiên đó xuống. Cô cũng bóc một đôi đũa đưa cho Tất Hiểu Tuệ: ''Ăn đi.''

Tất Hiểu Tuệ nhận lấy đôi đũa, lại nhìn về hướng Ung Dương không dám cử động.

Tống Ỷ Thi quét mắt nhìn Ung Dương, lại quét mắt nhìn Tất Hiểu Tuệ.

Cô ấy sao lại sợ Ung Dương như thế?

Bản thân sợ Ung Dương là vì bị ảnh hưởng bởi cốt truyện nguyên tác. Nhưng bây giờ Ung Dương ở trước mặt mọi người trông có đáng sợ không? Không có đáng sợ mà.

Tống Ỷ Thi có chút phiền não, cứ tiếp diễn như vậy, đừng nói là trông chờ vào việc Tất Hiểu Tuệ mở miệng kể rõ ràng nguyên nhân hậu quả, cô ấy có thể có can đảm mở miệng ra ăn cơm đã là tốt lắm rồi.

Tống Ỷ Thi đảo mắt, trong đầu lập tức nghĩ ra cách đối phó.

Ở trên bàn này, Tất Hiểu Tuệ chỉ biết mỗi cô. Khi con người ta đang cảm thấy bỡ ngỡ, sợ sệt và hoảng loạn sẽ tìm kiếm cảm giác an toàn trên những người hoặc sự việc quen thuộc theo bản năng. Mà sau khi những người hoặc sự việc quen thuộc và ngọn nguồn của nỗi sợ kết nối với nhau thì những tâm trạng tiêu cực như bỡ ngỡ, sợ sệt..., sẽ giảm đi rất nhiều.

Do đó thường thì theo bản năng mọi người sẽ nảy sinh thiện cảm đối với bạn của bạn mình.

Nói tóm lại chính là Tống Ỷ Thi và Ung Dương có nảy sinh một chút liên hệ với nhau, Tất Hiểu Tuệ liền có thể cảm thấy rằng Ung Dương không đáng sợ đến vậy.

Tống Ỷ Thi quét mắt qua cái bàn lớn trước mặt.

Kỷ Vũ Hàng còn đang mở miệng nói: ''Món này rất ngon nè... Tống Ỷ Thi, cậu muốn thử món nào? Tớ gắp cho cậu...?''

Ung Dương đột nhiên ngước mắt lên, lướt nhìn cô một cái, giọng nói hơi lạnh: ''Nếu đã thích Liên Phi, thì đừng tỏ vẻ săn đón với cô gái khác.''

Động tác của Kỷ Vũ Hàng cứng đờ, lúng túng cười nói: ''Anh Dương nói rất đúng...Ờm, mọi người cứ tự nhiên đi, không cần khách sáo đâu.''

Kỷ Vũ Hàng thích Liên Phi, Liên Phi thích Ung Dương.

Mối quan hệ này trước giờ đều rất khó xử, chẳng qua chỉ là từ trước đến giờ Ung Dương chưa từng để mắt đến Liên Phi. Mà Kỷ Vũ Hàng cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi, theo đuổi Liên Phi thì theo đuổi cũng chưa từng lưu ý đến các nhân tố khác. Cho nên tiếp xúc với nhau thường ngày cũng không có khi nào phải khó xử. Chỉ là lúc này đột nhiên nhắc đến, bầu không khí thoáng chốc trở nên im ắng.

Tống Ỷ Thi thấy bầu không khí sắp rơi vào bế tắc, cô chợt cầm hộp khăn giấy trước mặt lên, rút ra ba tờ khăn giấy đưa qua cho Ung Dương.

Ánh mắt của Tống Ỷ Thi lướt trên khuôn mặt của Ung Dương.

Hô hấp của Ung Dương bất giác trở nên ngột ngạt, sau đó liền nghe thấy Tống Ỷ Thi nói: ''Trên mặt cậu dính chút bụi, có muốn lau không?''

Đây là lần đầu tiên Tống Ỷ Thi chủ động nói chuyện với cậu.

Lần đầu tiên chủ động nói chuyện...

Trên mặt cậu có bụi???

''Ừm.'' Ung Dương cứng nhắc đáp lại, vươn tay nhận lấy khăn giấy rồi lau mặt.

Tất Hiểu Tuệ thấy tương tác giữa họ, cũng đã thả lỏng hơn một chút.

Tống Ỷ Thi cầm (1) đũa phục vụ lên, gắp một ít thịt bò mà Kỷ Vũ Hàng vừa mới nói đến rồi đặt vào trong chén của Tất Hiểu Tuệ.

Tất Hiểu Tuệ liền nâng bát lên nhận.

''Nếm xem có ngon không?''

Tất Hiểu Tuệ cẩn thận gắp lên nếm thử một miếng: ''Ngon, ngon lắm.''

Bầu không khí lúng túng phút chốc cũng dần biến mất.

Ung Dương ngồi đó, vẫn đang lặng lẽ lau mặt. Kỷ Vũ Hàng là cái gì, thức ăn trên bàn này đã là cái gì, tất cả đều không lọt vào mắt cậu nữa. Trong đầu cậu bất giác nhớ lại cảnh tượng Tống Ỷ Thi vươn tay về phía cậu...

Và lúc cậu vươn tay nhận lấy khăn giấy, còn không cẩn thận chạm vào đầu ngón tay của cô...

Ung Dương đột nhiên cảm thấy màng nhĩ trở nên ong ong.

Cậu giống như người đang ấp ủ kho báu quý hiếm, lại vô thức thưởng thức một lần lại một lần mùi vị kì diệu trong lòng.

Thậm chí trong đầu Ung Dương còn hiện ra một vài suy nghĩ.

Chẳng phải cô chưa từng chơi trò gì hay sao?

Thành phố Hải có rất nhiều địa điểm vui chơi thú vị... lát nữa cậu tìm thử xem sao.

Bên này Tất Hiểu Tuệ chậm rãi ăn đồ ăn, ánh mắt lặng lẽ liếc nhìn Ung Dương, nhích lại gần Tống Ỷ Thi thấp giọng nói: ''Cậu ta là bạn trai của cậu hả?''

Tống Ỷ Thi: ?

Tống Ỷ Thi: ''Tất nhiên không phải!'' Cô nặng nề phát ra bốn chữ này.

Tất Hiểu Tuệ: ''Vậy... vậy là loại quan hệ kia sao?''

Loại quan hệ kia?

Loại quan hệ kia là loại quan hệ nào?

Tống Ỷ Thi thoáng chốc ngơ ngác.

''Cậu ta tặng quà cho cậu phải không?'' Tất Hiểu Tuệ còn hỏi, trên mặt cô ấy lộ ra một chút hiếu kỳ: ''Quà bọn họ tặng, hẳn là rất khác biệt ha.''

Trong đầu Tống Ỷ Thi lướt qua một ý nghĩ, dường như bỗng hiểu ra cái gì đó.

Trong hộp giày được nữ chính thu gom, đựng một vài món đồ lặt vặt với nhiều mức giá khác nhau. Còn có viên pha lê Swarovski mà Hầu Tuấn cho cô, nói cái gì mà: ''Tất Hiểu Tuệ muốn tôi còn không cho.''...

Đám người Hầu Tuấn này ban chút ít ơn huệ, là để đổi lấy cái gì?

Tống Ỷ Thi liếm môi, thấp giọng nói: ''Ừm, cậu ta tặng một viên hồng ngọc.''

Tất Hiểu Tuệ há to miệng: ''Ah... là đá quý thật sao?''

''Ừm, thật đó.''

''Vậy chắc chắn là rất đắt...''

Tống Ỷ Thi nghĩ đến chuỗi số không ở bảng giá phía sau: ''Phải, rất đắt, giá trị 1.000 USD.''

Tất Hiểu Tuệ trợn to mắt, rất lâu sau vẫn chưa hồi hồn, tựa như với tầm nhìn và nhận thức của cô ấy thì rất khó để tiêu hóa loại chuyện như này.

Hồi lâu sau, Tất Hiểu Tuệ mới cắn đầu đũa, thì thào: ''Chẳng trách đám Thành Thi với Trình Lâm sợ cậu ta... cậu ta chắc chắn rất có tiền.''

Tất Hiểu Tuệ ngừng lại, hỏi: ''Vậy cậu ta có phải rất hung dữ không?''

''Hung dữ?'' Tống Ỷ Thi quay đầu qua nhìn Ung Dương một cái.

Ung Dương vừa mới lau mặt xong, vứt khăn giấy vào sọt rác, ngước mắt lên liền va phải đôi mắt của Tống Ỷ Thi.

Ung Dương bỗng chốc bị đóng đinh ngay tại chỗ.

Lúc ở trường, thứ cậu thường nhìn thấy nhất là hình bóng của cô. Lúc ở thành phố Kinh, thứ cậu thấy chính là cô đang đứng trên khán đài phía xa, được triệu người nhìn vào. Mà ở chỗ này, cô sẽ luôn nhìn về phía cậu, có lúc chỉ là vô tình, Ung Dương luôn cảm thấy bị một đôi mắt chất chứa tình ý sâu thẳm nhìn chăm chú.

Ung Dương mím chặt môi, cổ họng khô khốc.

Tống Ỷ Thi nói với Tất Hiểu Tuệ: ''Cậu thấy cậu ta hung dữ hả?''

Tất Hiểu Tuệ lắc đầu nói: ''Như vậy thì làm sao nhìn ra được? Muốn cởi quần áo ra để xem nha...''

Tống Ỷ Thi: ???

Đây là câu từ hung bạo gì vậy?

Tống Ỷ Thi ngay lập tức hiểu ra, loại giao dịch đó của Hầu Tuấn rõ ràng rất không bình thường.

Quả là... quả là so với nữ chính nguyên tác và Sở Nghệ Niên thì rất không bình thường!

''Món quà càng có giá trị, thì sẽ càng hung dữ mà, bộ cậu ta không phải sao?'' Tất Hiểu Tuệ nói xong còn lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ.

Lúc này Quách Viên đột nhiên xen vào: ''Trung học Phong Thủy các người, nói bọn tôi thế nào?

Đám Quách Viên là con nhà giàu, đương nhiên là có sự kiêu ngạo của riêng mình, cũng sẽ không vì Tất Hiểu Tuệ nhìn vào trông nhát gan mà bỏ qua cho cô ấy.

Tất Hiểu Tuệ mím môi dưới: ''Cũng không có gì...'' cùng Tống Ỷ Thi trò chuyện một lúc Tất Hiểu Tuệ cũng đã thả lỏng hơn, cô ấy chần chừ nói: ''Chính là nói các cậu chắc chắn có rất nhiều thủ đoạn bịp bợm để giở trò với người khác, Tống Ỷ Thi chắc chắn sẽ bị bắt nạt đến phát khóc chạy về xin giúp đỡ, sau đó liền có thể ra tay.''

Ung Dương nhíu mày, bỗng nhiên ném ánh mắt lạnh băng về phía Tất Hiểu Tuệ.

Quách Viên cũng kinh sợ: ''Ra tay? Ra tay cái gì?''

Tất Hiểu Tuệ rụt cổ lại: ''Chính... chính là đám Hầu Tuấn rất thích Tống Ỷ Thi. Thành Thi còn đặc biệt kết bạn với Tống Ỷ Thi... chỉ muốn khiến Tống Ỷ Thi chơi với họ. Nhưng Tống Ỷ Thi không vui cũng không thích như vậy. Bọn họ nghĩ là cậu ấy chuyển sang trường mới thì sẽ phải chịu khổ, sẽ biết ai tốt hơn ai, như vậy liền sẽ đồng ý chơi cùng với bọn họ...''

Quách Viên nhịn không được cười thành tiếng, mắng: ''Một đám học sinh tiểu học hả? Còn quan tâm người ta có chơi cùng với bọn họ hay không sao?''

Kỷ Vũ Hàng trợn trắng mắt nhìn cô ấy: ''Cậu bị ngốc hả?''

Quách Viên còn chưa kịp nhận ra: ''Hả?''

Ung Dương vẻ mặt u ám, hỏi: ''Tặng quà cũng là một trong số các thủ đoạn của bọn họ sao?''

Thảo nào cái tên Hầu Tuấn kia, giống như (2) thuốc cao bôi trên da chó, đắp một viên thủy tinh giả lên trên, mà vẫn còn đánh giá cao bản thân mình!

Tất Hiểu Tuệ gật đầu.

Tống Ỷ Thi đỡ lấy đầu.

Cô không nghĩ đến, Tất Hiểu Tuệ lại kể ra như vậy! Ngay cả Ung Dương cũng đã nghe thấy rồi... lại còn rất nhanh đã nhận ra được. Chính là vì xuất thân cao, nên thấy nhiều hơn so với người khác hay sao? Thậm chí nói không chừng chính bản thân cậu ta cũng đã từng chơi qua rồi?

Ung Dương phát ra một tiếng cười lạnh: ''Một lũ hành động ngu xuẩn.''

Quách Viên bên kia cuối cùng cũng dần dần hiểu ra.

''Hả? Tụi nó muốn bắt nạt Tống Ỷ Thi như vậy sao?'' Quách Viên kinh hãi đến mức đỉnh đầu như muốn nổ tung, cô ấy đột nhiên bật dậy: ''Đệt!''

Chuyện này dính líu đến Tống Ỷ Thi, thì mọi chuyện sẽ khác!

Bây giờ Tống Ỷ Thi là người như thế nào chứ?

Là báu vật của lớp ba bọn họ! Sau này ngoài anh Dương, việc giành giải thưởng cho lớp ba đều nhờ vào cô! Giữ thể diện cho lớp cũng đều nhờ vào cô! Trong số bọn họ, còn có ai chưa nhận lấy ân huệ bài tập từ Tống Ỷ Thi nữa chứ? Không có ai hết!

Trong tâm trí của Quách Viên lửa giận bốc lên cuồn cuộn, hỏi: ''Tụi nó tặng quà gì?''

Tất Hiểu Tuệ suy nghĩ rồi nói: ''Chuỗi vòng, dây chuyền, quần áo, đồ uống...''

Tống Ỷ Thi suýt chút tức đến phát cười: ''Đồ uống cũng tính sao?''

''Cũng tính nha.'' Tất Hiểu Tuệ liếm môi nói: ''Uống rất ngon đó, tớ đã uống mấy lần rồi.''

Tống Ỷ Thi vò trán.

Đ.m.

Đến cuối cùng thì nguyên tác là cái thế giới quỷ quái gì vậy?

''Những món đồ có giá bao nhiêu?'' Quách Viên hỏi. Đồ uống còn có thể tính luôn vào thì đ.m quá là keo kiệt rồi!

''Mười mấy đô, hơn một trăm, còn có... đắt nhất là viên thủy tinh mà Hầu Tuấn đã mua tháng trước, tên là cái gì mà Swa...Swa...''

''Swarovski.'' Quách Viên mím môi dưới: ''Món đồ rách này mà cũng gọi là đắt sao? Bà đây thấy mà tức cười!''

''Hơn một nghìn lận, rất đắt đó.'' Tất Hiểu Tuệ phát hiện những người này cũng không hung dữ như trong tưởng tượng. Nói chuyện cũng mạnh dạn hơn nhiều: ''Đem đi bán lấy tiền, thì có thể có rất nhiều tiền đó. Tớ cũng muốn, nhưng Hầu Tuấn không cho, nói là chơi với tớ không vui, tớ không đủ giá trị.''

Quách Viên: ''…''

Đám con nhà giàu hoàn toàn kinh hãi.

Đặt vào hoàn cảnh của bọn họ rất khó để hiểu được, nắm trong tay một viên thủy tinh giả vậy mà lại có thể làm ra vẻ đại gia!

Tống Ỷ Thi ra sức mím môi dưới, vẻ mặt lạnh băng.

Cô không muốn Tất Hiểu Tuệ nói thêm nữa, việc kể ra như vậy sẽ gây tổn thương cho cô ấy.

Nhưng vẻ mặt của Tất Hiểu Tuệ lại hết sức bình tĩnh, ngay cả giọng điệu cũng bình thường nốt. Giống như cô ấy hoàn toàn không ý thức được những gì mình đang kể lại là thứ khiến con người ta kinh hãi biết bao.

Ung Dương phát ra một tiếng cười lạnh: ''Nói rõ hơn một chút thì chẳng phải chính là lấy chút tiền cỏn con ra để lừa người ta bán thân hay sao?''

Đến cùng thì đám người Quách Viên vẫn còn trẻ tuổi, lại còn trưởng thành ở môi trường trong nước, chứ không phải ở môi trường cởi mở như ở nước ngoài. Cho dù họ đã từng nhìn thấy qua một vài thứ chỉ cần có tiền thì có thể chơi đùa đủ kiểu, tầng lớp hạ lưu gì đó cũng đều chỉ là trò mua vui. Nhưng suy cho cùng thì bọn họ từ nhỏ đã vô lo vô nghĩ, ăn sung mặc sướng, thì khi thấy chuyện như vậy tam quan của họ cũng bị chấn động không nhẹ.

Lại nghĩ đến, đám người đó còn muốn ra tay với Tống Ỷ Thi, may mà cô đúng lúc chuyển tới Hãn Hải, còn đến lớp của bọn họ...

Trong tâm trí bọn họ tức khắc bốc lên lửa giận hừng hực, đồng thời cũng một lòng muốn bảo vệ Tống Ỷ Thi đến cùng.

Họ không tính là tốt đẹp gì cho cam, nhưng chắc chắn tốt hơn so với đám ngu kia nhiều!

Chắc chắn họ có thể bảo vệ Tống Ỷ Thi thật tốt, bất kì đứa khốn nạn nào cũng đừng mong đụng tới!

Loại tinh thần chính nghĩa và sứ mệnh trước giờ chưa từng có lại đột nhiên lấp đầy trong lồng ngực bọn họ.

''Còn gì nữa? Tặng xong quà rồi tụi nó còn làm cái gì nữa?'' Quách Viên hỏi.

Tống Ỷ Thi rũ mắt xuống, kiềm nén lửa giận cùng buồn bực trong lòng, dửng dưng nói: ''Ăn cơm trước đi, đừng hỏi nữa.''

Thoáng chốc dường như Quách Viên cũng ý thức được điều gì đó, mở miệng nói: ''... Được, tạm thời không nói đến chuyện này nữa.''

Tất Hiểu Tuệ lên tiếng hỏi: ''Cậu muốn nghe sao? Tớ có thể kể cho cậu, không thành vấn đề mà.''

Cô ấy cẩn thận quan sát sắc mặt của những người xung quanh, giống như là đang đánh giá xem đối phương có đang mong đợi cô ấy kể ra hay không.

Tống Ỷ Thi thấy vậy tâm trạng có chút lâng lâng.

Nữ chính nguyên tác cũng giống như cô ấy sao?

Chính là cái kiểu tính cách lấy lòng, thỏa mãn yêu cầu của người khác theo bản năng để đổi lấy một ít lợi lộc, còn có thể đạt được niềm vui từ nó?

Tất Hiểu Tuệ nói: ''Thành Thi sẽ cho tụi tớ tới một khu nghỉ dưỡng. À, còn đi cùng với một vài người khác đến đó chơi. Những người đó không phải là học sinh như tụi tớ, tuổi tác lại còn lớn hơn...''

Từ đầu đến cuối vẻ mặt Ung Dương luôn u ám, không mở miệng nói chuyện.

Chỉ là người đang ngồi cạnh cậu, cảm giác như là đang hít thở không thông.

Cũng chính vào lúc này Ung Dương mới đột nhiên mở miệng hỏi: ''Khu nghỉ dưỡng tên gì?''

Tất Hiểu Tuệ lắc đầu: ''Tớ không biết, mỗi lần đi chơi thì Thành Thi đều sẽ khiến cho tụi tớ ngủ trước, khi ngủ dậy thì đã đến rồi.''

Lúc này tất cả mọi người đều đã không ăn nổi nữa, đều đồng loạt buông đũa.

''Ngoại trừ cậu... còn có người khác sao?'' Quách Viên có hơi xấu hổ khi lên tiếng hỏi.

Người có tiền chơi đùa với phụ nữ cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, nhưng từ trước đến nay lại chưa từng có kiểu chơi nào như vậy hết!

''Có á... chẳng qua là lần này bọn họ không tới khu nghỉ dưỡng nữa. Thành Thi nói bọn họ rất không nghe lời, lại cứ hay cướp mất hào quang của cô ta.'' Tất Hiểu Tuệ nói xong, lại nhìn sang Tống Ỷ Thi: ''À, Thành Thi còn nói xấu cậu nữa.''

''Nói tớ cái gì?''

''Cô ta nói rằng đã tặng cậu bút, vòng tay trân châu, lại còn kết bạn với cậu. Kết quả là cậu là loại ăn cháo đá bát, không nhớ tới lòng tốt của cô ta, kêu cậu làm cái gì cậu cũng đều nhút nhát xấu hổ, rất là đáng ghét, còn muốn kêu Trình Lâm dạy dỗ cậu một trận...''

''Choang.'' Một tiếng.

Cái chén bên tay Ung Dương đã bị ném vỡ.

Tất cả mọi người đều bị kinh sợ.



Nhà họ Sở.

Vu Mẫn ngồi trước gương trang điểm thoa xong kem dưỡng da, đột nhiên bà ta nhớ tới điều gì đó, động tác trên tay hơi ngừng lại, quay đầu hỏi người giúp việc đang dọn dẹp bàn trà: ''Hôm nay tiên sinh đã đi làm rồi sao?''

Người giúp việc trả lời: ''Tiên sinh đã đi làm rồi ạ.''

''Tiên sinh có nói khi nào về không?''

''Tiên sinh nói hôm nay sẽ không về.''

Vu Mẫn nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong gương một lúc, thấp giọng nói: ''Hình như cũng đã một khoảng thời gian rồi thiếu gia không về nhà...''

Người giúp việc đáp: ''Đúng vậy.''

''Đem điện thoại tới đây cho tôi.''

Người giúp việc lấy điện thoại từ đầu giường đưa cho Vu Mẫn.

Vu Mẫn liền bấm số điện thoại của Sở Nghệ Niên.

Sở Nghệ Niên vẫn còn đang đóng phim gần nhà họ Tống. Nữ chính lại lần nữa bị NG*, đạo diễn đang ở bên kia khiển trách cô ấy. Nữ chính thì chỉ âm thầm mím môi kiềm nước mắt, không nói câu nào. Sở Nghệ Niên thực sự thấy mắc chán cái tình cảnh như vậy, anh dứt khoát dời ánh mắt xuống cuốn kịch bản.

*Hàng lỗi trong sản xuất thường được gọi tắt là NG (viết tắt của Not Good). Nghĩa là sản phẩm không đạt chất lượng, có lỗi, bị trả lại hoặc yêu cầu thu hồi.

Dù cho lần tới ông đạo diễn Dung có quỳ xuống trước mặt anh, anh cũng sẽ không đồng ý diễn cái cảnh thế này nữa.

Giọng nói của trợ lý đột nhiên vang lên bên tai: ''Cậu Sở, anh có điện thoại.'' Cậu trợ lý nói xong liền đưa điện thoại đến trước mặt Sở Nghệ Niên.

Lúc Sở Nghệ Niên quay phim không có thói quen trả lời điện thoại. Cho nên thường là sẽ giao cho trợ lý cầm giùm.

Trợ lý cũng đã sớm quen với việc như vậy, liền liếc nhanh qua màn hình rồi nói: ''Là bà chủ.''

''Thật mới mẻ, cứ dăm ba bữa lại gọi cho tôi.'' Sở Nghệ Niên thản nhiên nói.

Trợ lý cứ tự nhiên mà giả vờ như không nghe thấy gì, một câu cũng không dám hùa theo.

Sở Nghệ Niên nhận điện thoại rồi bắt máy.

''Dịch Niên, con vẫn còn quay phim ở thành phố Hải à?''

''Vâng.''

''Chủ nhật con có thời gian không? Thi Thi cũng vừa thi đấu từ thành phố Kinh về, có thế nào thì cũng nên mở một bữa tiệc chúc mừng cho con bé...''

Sở Nghệ Niên hơi ngừng lại.

Lúc ở thành phố Kinh, anh bận tham gia đủ các hoạt động. Ngoại trừ xuất hiện ở phân đoạn diễn thuyết vào ngày đầu tiên, thì sau đó không tới nữa. Chỉ có tên nhóc Thẩm Diệu Chu kia là ngồi không suốt cả hành trình.

Mỗi lần Sở Nghệ Niên nghĩ đến đây thì đáy lòng lại có chút không thoải mái.

Làm anh họ, kể cả là anh họ không có quan hệ huyết thống, thì dù sao cũng nên thân thiết hơn một chút với Thẩm Diệu Chu và cô.

Sở Nghệ Niên trả lời: ''Chủ nhật là giữa trưa? Hay buổi tối?''

''Con thấy mấy giờ là tiện?''

''Buổi tối đi.''

''Được.'' Vu Mẫn cười đáp, sau đó lại gọi qua bên nhà họ Tống.

Nhà họ Tống và Sở Nghệ Niên không giống nhau. Sở Nghệ Niên rất bận, muốn phối hợp cùng với thời gian của anh, thì cần phải gọi điện hỏi thăm trước. Cho dù có là như vậy thì cũng chưa chắc là Sở Nghệ Niên sẽ rảnh.

Còn nhà họ Tống thì sao? Tống Nghĩa Dũng là tài xế, cứ dăm ba bữa xin nghỉ là chuyện bình thường. Vu Tú thì đi phụ chút việc vặt cho cửa hàng cắm hoa. Còn Tống Ỷ Thi lại là học sinh, cuối tuần thì sẽ được nghỉ. Thời gian của họ rời rạc đến mức không thể rời rạc hơn được nữa.

Khóe miệng Vu Mẫn chất chứa ý cười, đợi đầu bên kia bắt máy.

''A lô.''

''Tối mai lúc 7 giờ, ở Phú Lệ Hiên. Em định đặt một bàn lớn, chúng ta cùng chúc mừng Thi Thi giành được giải thưởng.''

Vu Tú ở đầu bên kia lại sửng sốt, có chút thất thố mà vò vò tạp dề trên người, thấp giọng nói: ''Tối mai à... nhưng Thi Thi ra ngoài chơi với bạn rồi, đi tới hai ngày lận, không biết ngày mai mấy giờ mới về...''

''Đi với bạn?'' Vu Mẫn đầu bên này cũng sửng sốt, hoàn toàn không ngờ đến kết quả này.

''Đúng vậy.'' Vu Tú nhỏ giọng nói: ''Từ trước đến giờ con bé chưa từng ra ngoài chơi với bạn bè, lần này có bạn hẹn đi, chị liền cho con bé đi.''

''Vậy... vậy cũng không thể nào ở lại tới hai ngày như vậy.'' Vu Mẫn bỗng nhiên nắm chặt cây tăm bông trong tay.

''Con bé nói muốn đi khu nghỉ dưỡng gì đó... một ngày thì cũng chẳng chơi được trò trống gì.''

Trong nháy mắt, trong đầu Vu Mẫn lướt qua một suy nghĩ: ''Khu nghỉ dưỡng Xương Du?''

''Đúng, hình như chính là cái tên này.''

Tay cầm tăm bông của Vu Mẫn cũng có chút thả lỏng: ''Vậy thì cũng thật khéo, khu nghỉ dưỡng Xương Du chính là sản nghiệp đứng dưới tên của Dịch Niên. Em đã tới đó rồi, nó lớn lắm, đến chơi một ngày thì đúng là không đủ thật.'' Vu Mẫn cười còn bồi thêm một câu: ''Xem ra Thi Thi ở trường mới thích nghi rất tốt, bạn bè cũng ngày càng nhiều hơn.''

Vu Tú cũng cười theo: ''Vậy thì còn phải cảm ơn người dì là em đây.''

Vu Mẫn đáp: ''Vậy thì thế này đi, chị gọi hỏi Thi Thi một chút, đại khái là hỏi mấy giờ con bé về nhà... nếu như không được thì tối mai chúng ta sẽ đến khu nghỉ dưỡng Xương Du ăn cơm, tương tự như vậy. Mọi người phải chúc mừng và khích lệ Thi Thi thật tốt, thì con bé mới có lòng tin làm tốt hơn nữa trong tương lai.''

Vu Tú có chút cảm động, gật đầu đáp lại.

Lúc Tống Ỷ Thi nhận được điện thoại của Vu Tú, bầu không khí chính là một khoảng ngưng trệ.

Mà một bên khác, Sở Nghệ Niên lại lần nữa nhận được điện thoại của Vu Mẫn.

''Con có nghe nói Tống Ỷ Thi đến khu nghỉ dưỡng Xương Du chơi với bạn học chưa?''

======

(1) Đũa phục vụ: là loại đũa chuyên dùng để gắp các món ăn vào bát như gắp đồ ăn hoặc rau củ, chứ không dùng để ăn xuyên suốt trong bữa ăn như đũa thường. Thường có màu trắng và mỗi người đều được trang bị một đôi, Đũa trắng là đũa chung còn đũa đen là đũa riêng. Chức năng lớn nhất của việc sử dụng đũa phục vụ là ngăn ngừa các bệnh có thể lây truyền từ chính mình – Baidu

(2) Thuốc cao bôi trên da chó: Ngày xưa dân du ngoạn sông hồ thường làm giả loại thạch cao này để lừa tiền nên được dùng làm một phép ẩn dụ để lừa dối mọi người – Baidu

.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.