Chương trước
Chương sau
Đôi mắt của Tống Ỷ Thi mở to, cô lùi lại sau một bước.

Giống như một con thú nhỏ sợ sệt co mình vào trong hang.

Sở Nghệ Niên nhìn thấy vẻ mặt và động tác của cô, đáy lòng anh như bị ai đó chạm nhẹ, cảm thấy hơi ngứa ngáy...Khóe miệng anh tự dưng cong lên, hỏi lại: “Hả? Hỏi em đó, sao cả người ướt nhẹp hết vậy? Em đưa ô của anh cho người khác sao?”

Tống Ỷ Thi lắc đầu liên tục, cô giơ chiếc ô đang cầm bên trái lên: “Không phải...là bị người ta cướp mất tiêu! Một bạn học mới vô cùng hung dữ đã giật mất cái ô của em! Em vất vả lắm mới giật lại được cái ô đấy...”

Thẩm Diệu Chu xoay người đi về phía cửa. Cậu ấy mở cửa nhìn về phía lối đi bên ngoài, đúng lúc nghe được câu nói này.

Thẩm Diệu Chu: “...”

Tống Ỷ Thi: “...”

Tôi thấy hình như mấy người muốn tôi chết thì phải!

Sở Nghệ Niên nghe thấy tiếng mở cửa, anh xoay đầu liếc mắt nhìn, lúc đôi mắt hai người vô tình chạm nhau, người này nhìn thấy rõ vẻ lạnh lùng trong mắt người kia.

Tống Ỷ Thi vội vàng nép người sang bên nhường đường cho cậu ấy vào, cô nói: “Có gì muốn nói thì vào trong mà nói, đừng đứng ở bên ngoài, lỡ có người nhìn thấy...”

Tống Ỷ Thi còn chưa nói xong, Thẩm Diệu Chu đứng bên ngoài thản nhiên nói: “Ừm, là tôi cầm ô của cậu đó.”

Ngay lập tức, Tống Ỷ Thi cảm thấy cái đầu mình như bị phình to gấp đôi.

Sắc mặt Sở Nghệ Niên trở nên lạnh lùng hơn. Anh nhận ra được người kia là ai.

“Là cậu Thẩm sao?”

Thẩm Diệu Chu nhàn nhạt chào hỏi: “Cậu Sở, chào anh.”

Nụ cười dịu dàng trên khóe miệng Sở Nghệ Niên hoàn toàn biến mất, giọng nói hơi lạnh lùng, lúc nói chuyện cũng không giữ vẻ lịch sự nữa: “Sao cậu Thẩm lại tự dưng đi giật đồ của cô gái nhỏ vậy?”

Sao anh có thể cho phép người khác chạm vào đồ vật mà anh đã cho cô chứ?

“Anh nói đúng.” Thẩm Diệu Chu trả lời xong liền xoay người mở cửa ra ngoài.

Dù thế nào đi nữa, lúc thấy cậu ấy ra ngoài, Tống Ỷ Thi bỗng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vừa mới hít một hơi, cánh cửa bên kia lại mở ra. Thẩm Diệu Chu chậm rãi đi tới, tay trái cầm khăn tắm, tay phải cầm hộp thuốc.

“Khăn lông đó, mau lau nước đi, còn cái này là thuốc phòng cảm lạnh.” Thẩm Diệu Chu đưa cho Tống Ỷ Thi, dừng một chút, cậu ấy nói tiếp: “Tôi đã cầm ô của cậu, cho nên tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”

“...” Đầu óc Tống Ỷ Thi suýt chút nữa nổ tung.

Cô cảm thấy Thẩm Diệu Chu nhất định đã ghi thù cô! Nhất định cái tên này đang trả thù cô! Chắc chắn là vậy rồi!

Trong phút chốc, cả Sở Nghệ Niên và Thẩm Diệu Chu đều nhìn thẳng vào cô, rõ ràng ánh mắt của họ cực kỳ lạnh lùng nhưng lại khiến Tống Ỷ Thi cảm thấy cực kỳ áp lực.

Tống Ỷ Thi hít một hơi, vươn tay, cẩn thận đi lấy hộp thuốc.

Ngay khi ngón tay cô vừa chạm vào nó, Sở Nghệ Niên liền lên tiếng nói: “Mấy thứ này trong phòng con bé đều có đủ cả.”

Tay của Tống Ỷ Thi như bị đóng băng giữa không trung.

Thế bây giờ tôi có nên nhận hay không đây?

“Không giống nhau…” Thẩm Diệu Chu nhàn nhạt nói: “Mấy cái này tôi mua để xin lỗi cậu ấy.”

Giọng nói của Sở Nghệ Niên vẫn tỏ vẻ lạnh lùng: “Cậu Thẩm xin lỗi mà như vậy sao?”

Anh vẫn còn đứng ở đây nên Thẩm Diệu Chu làm sao dám bắt nạt Tống Ỷ Thi được? Hình ảnh Tống Ỷ Thi trốn sau lưng như con vật nhỏ bị bắt nạt hiện lên trong tâm trí anh, ngay lập tức khiến anh càng quyết tâm hơn. Anh rất muốn bảo vệ Tống Ỷ Thi dưới đôi cánh vững chắc của mình.

Thẩm Diệu Chu trầm mặc vài giây: “Anh nói rất đúng.”

Cậu ấy nhìn sang Tống Ỷ Thi: “Cậu muốn gì?”

Tống Ỷ Thi: ?

Không cần đâu, tôi không muốn cái gì hết!

Tống Ỷ Thi lạnh nhạt nói: “Không cần đâu.”

Cô nói rồi chỉ vào chiếc khăn và hộp thuốc: “Cái này tôi cũng không cần nữa.”

Sở Nghệ Niên nhìn cô chằm chằm, xác nhận cô thật sự nghiêm túc, anh bất đắc dĩ nói: “Nếu em đã nói không cần thì không cần thôi.”

Dù sao không nhận đồ của Thẩm Diệu Chu đương nhiên trong lòng anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

Tống Ỷ Thi giậm chân, cô co rụt vai, sau đó vươn tay kéo lấy ống tay áo của Sở Nghệ Niên: “Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta đi vào trước đi.”

Rất hiếm khi Sở Nghệ Niên thấy cô chủ động như vậy.

Khóe miệng anh khẽ nhếch: “Lạnh không? Anh đưa áo khoác ngoài của anh cho em nhé?” Chiếc áo khoác mỏng mà anh nói đang vắt ngang giữa khuỷu tay anh.

Anh không tin lần này cô sẽ ném trả chiếc áo khoác cho anh, sau đó còn chơi cái trò dạng chân với anh giống như lúc trước.

Tống Ỷ Thi thật sự cảm thấy rất lạnh.

Không phải cái lạnh do gió lùa mang đến mà là cái lạnh toát ra từ tận đáy lòng.

Cô luôn cảm thấy Thẩm Diệu Chu đang dùng ánh mắt lạnh lùng dò xét mình, đồng thời trong đầu còn phác họa ra cách làm tình với cô nữa...

Không được đâu, tôi khinh nhé!

Giờ này là lúc nào rồi?

Đầu óc toàn nghĩ mấy thứ tầm bậy tầm bạ đó?

Chỉ cần có thể rời đi nhanh chóng, mọi thứ sẽ dễ nói chuyện hơn.

Tống Ỷ Thi ngẫm nghĩ, trước khi Sở Nghệ Niên chủ động đưa áo ra, cô đã nhanh chóng đưa tay ra và giật lấy áo khoác của anh.

“Chúng ta vào trong đi.” Tống Ỷ Thi lo lắng nói: “Anh trai! Anh trai!” Cô suýt chút nữa thốt ra câu “Anh họ ơi” rồi.

Lông mày Sở Nghệ Niên nhướng lên, khóe miệng khẽ cong: “Được rồi, vào trong rồi nói.”

Anh đi phía sau Tống Ỷ Thi, cùng cô bước vào phòng.

Tống Ỷ Thi xoay người định đóng cửa lại, nhưng nghĩ lại thì hình như làm vậy không được lễ phép lắm, lỡ như Thẩm Diệu Chu ghi thù càng sâu thì sao?

Thế là cô đứng chen ngoài cửa, thò cái đầu nhỏ của mình ra ngoài, nói với Thẩm Diệu Chu vẫn còn đứng trong hành lang: “Hội trưởng Thẩm, bái bai.”

Do dự một hồi, cô lại nói tiếp: “Hẹn gặp lại vào ngày mai.”

Đồng thời trong lòng còn bổ sung thêm một câu: Trời ạ, cái câu phía trên làm ơn đừng giữ trong lòng giùm tôi nhé. Ngày mai tốt nhất đừng có đừng có nhìn thấy tôi nữa nha!

Thẩm Diệu Chu trừng mắt nhìn cô một cái, cậu ấy nhàn nhạt nói: “Được rồi, ngày mai gặp lại.”

Tống Ỷ Thi rụt cổ vào trong và nhanh chóng đóng sầm cửa lại.

Câu “ngày mai gặp lại” của Thẩm Diệu Chu nghe rất đáng sợ, giống như ngày mai cậu ấy nhất định sẽ tìm cô tính sổ vậy.

Khi Tống Ỷ Thi quay lại, cô thấy Sở Nghệ Niên đang ngồi trên ghế sô pha.

Anh đang ngước lên nhìn cô với vẻ mặt hết sức lạ lùng.

Tống Ỷ Thi lo lắng trong lòng, tay chân bủn rủn bước tới gần anh, trên tay còn cầm theo cái ô.

“Anh nhìn gì vậy?” Tống Ỷ Thi giả vờ cười: “Bộ mặt em dính bùn sao?”

Sở Nghệ Niên hỏi: “Sao em lại tới thành phố Kinh?”

Chủ đề này trở nên bình thường hơn rất nhiều, Tống Ỷ Thi thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt trở lại bình thường, cô đặt cái ô xuống trước mặt anh, nói: “Tới tham gia cuộc thi tiếng Anh.”

“Cùng với Thẩm Diệu Chu?”

“Ừm.”

Sở Nghệ Niên nghĩ đến biểu hiện và hành vi vừa rồi của Tống Ỷ Thi.

Dường như cô rất căng thẳng khi đứng trước mặt Thẩm Diệu Chu, cho dù lúc nãy đóng cửa lại, cô vẫn phải quay đầu lại nói “ngày mai gặp lại” với Thẩm Diệu Chu.

Thẩm Diệu Chu là bạn cùng lớp tính tình hung dữ mà cô hay nói đó sao, đó là người mà cô thích đấy à? Có phải chính Thẩm Diệu Chu đã cướp lấy cái ô của cô hay chỉ là trò đùa vui giữa những đứa trẻ với nhau?

Dường như ở độ tuổi của cô, học sinh ưu tú rất được ngưỡng một thì phải?

Nghĩ đến đây, Sở Nghệ Niên không hề vui vẻ chút nào.

Cô căng thẳng khi đứng trước mặt Thẩm Diệu Chu chính là vì muốn gây ấn tượng với người mình thích sao? Căng thẳng trước mặt cậu ta là vì sợ cậu ta tránh mặt mình sao?

Lẽ nào anh không hiền bằng cái tên Thẩm Diệu Chu đó sao?

Càng nghĩ về chuyện đó, Sở Nghệ Niên càng cảm thấy bực bội trong lòng.

Tống Ỷ Thi thấy anh nhìn mình chằm chằm như vậy, da đầu bỗng nhiên cảm thấy hơi tê dại. Cô vội vàng nói: “Em muốn đi tắm một chút, tóc bị nước mưa làm ướt hết rồi, lạnh quá đi mất...”

Sở Nghệ Niên nói: “Mau đi đi.”

Tống Ỷ Thi đặt chiếc áo khoác trong tay lên ghế sô pha, đeo ba lô trên lưng đi vào phòng tắm.

Cô lấy trong túi ra một bộ đồ lót để thay, bật vòi hoa sen và cởi quần áo trong khi đợi nước nóng lên.

Sở Nghệ Niên đang ngồi trên sô pha, đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy bên trong, tự dưng anh liếc nhìn về phía phòng tắm.

Kính trong phòng tắm bị mờ, cũng không có rèm chắn sáng.

Mặc dù nhìn từ bên ngoài không nhìn rõ được cảnh tượng bên trong, nhưng giữa những làn hơi nước lượn lờ vẫn hiện lên bóng người không rõ ràng lắm.

Hơi thở của Sở Nghệ Niên đột nhiên bị ngắt quãng.

Có nên nói cô quá ngây thơ khi hoàn toàn tin tưởng vào anh không? Hay là nói cô quá ngu ngốc, giống như lúc nãy còn không biết vòi Thẩm Diệu Chu bồi thường cho mình. Bây giờ cũng không biết đuổi anh ra ngoài nữa...

Tâm trí của Sở Nghệ Niên rất tỉnh táo và bình tĩnh.

Ngay lập tức, anh cảm thấy bản thân ngồi đây giống như một con dã thú đang chờ mồi vậy.

.......

Khi trời mưa ở thành phố Kinh, trời cũng đổ mưa ở thành phố Hải.

Ung Dương nắm lấy áo thi đấu của mình và bước ra khỏi sân vận động.

Bên ngoài trời đang mưa khá to, rất nhiều người không mang theo ô, họ đứng dưới mái hiên với vẻ mặt nhăn nhó khó chịu, phần lớn đều đang chờ người nhà đưa xe đến đón.

Ung Dương không để ý đến bọn họ, cậu đội chiếc áo sơ mi lên đầu rồi lao nhanh ra ngoài.

Cậu cứ thế chạy thẳng vào trong màn mưa nặng hạt.

Tài xế đã lái xe đến, cậu mở cửa ngồi vào trong. Hôm nay tài xế lái xe đến một tuyến đường khác với mọi hôm.

Ngay khi Ung Dương còn nghi ngờ có phải mình đã bị bắt cóc rồi hay không thì tài xế đột nhiên lên tiếng, anh ta nhỏ giọng nói: “Cậu Ung à, chúng ta tới nơi rồi.”

Ung Dương mở cửa và bước xuống.

Đó là lối vào của một khách sạn.

Nhà họ Ung thường hay đến khách sạn này để tổ chức tiệc tùng hay tổ chức mấy buổi tụ họp mặt gì đó.

Ung Dương ngơ ngác nghĩ, chắc là mẹ mình lại tổ chức tiệc trà gì đó nữa rồi.

Người phục vụ cầm lấy ô che chắn cho cậu.

Vào trong thang máy lên tầng hai, vừa mới bước vào cửa, Ung Dương đã nhìn thấy một tấm biểu ngữ cực lớn: Nhiệt liệt chúc mừng Ung Dương đã có nhiều tiến bộ trong học tập!

Ung Dương:...

Mẹ cậu là bà Y Mỹ Tâm mặc một chiếc sườn xám đi về phía anh, trên tay còn cầm theo một ly rượu: “Con trai à, con có ngạc nhiên không nào?”

Ung Dương: “Cái quỷ quái gì vậy mẹ?”

Y Mỹ Tâm mỉm cười đầy mãn nguyện: “Đừng giấu mẹ thế chứ, hôm bữa mẹ đã nhìn thấy bài kiểm tra tiếng Anh trong phòng con rồi. Mẹ đã gọi điện thoại cho ông bà nội, ông bà ngoại của con, còn có cả cô và dì của con nữa... Mọi người biết tin con đạt điểm cao đều rất vui mừng, thế là quyết định hôm nay sẽ tổ chức tiệc ăn mừng cho con!”

Ung Dương sửng sốt.

Bài kiểm tra tiếng Anh?

Ở đâu ra vậy...chẳng lẽ là của cậu ấy sao? Một tia sáng chợt lóe lên trong đôi mắt của Ung Dương.

Bài kiểm tra đó là của Tống Ỷ Thi.

Hôm bữa lúc cậu bước vào trong phòng tắm đã đặt tờ giấy kiểm tra đó trên bàn trà, có lẽ lúc đó bà đã bước vào và nhìn thấy nó.

Y Mỹ Tâm chỉ vào chiếc bàn dài phía sau: “Toàn bộ đều là quà mà họ tặng cho con đấy!”

Dì Ung Ái Quyên cũng đến chúc mừng cậu.

Người phụ nữ này luôn bận rộn với công việc làm ăn của mình, vào lúc này bà ấy đáng lẽ phải xuất hiện tại cuộc họp kinh doanh mới đúng nhưng bây giờ lại đến đây tham dự tiệc chúc mừng của cháu trai, bà ấy mỉm cười nói: “Dương Dương thật tuyệt vời, hôm bữa dì đã mua cho cháu chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn mà cháu thích rồi đấy! Đây, chìa khóa đây...”

Một lát sau, mấy người cô dì chú bác dượng gì đó kéo đến ùn ùn.

Ung Dương mở miệng muốn giải thích, nhưng đến cuối cùng lại không nói gì.

Chẳng lẽ nói bài kiểm tra đó không phải của mình?

Nhưng nếu cả bầy xúm lại hỏi cậu cái tờ giấy đó là của ai?

.......Thế thì phiền toái lắm!

Bữa tiệc chúc mừng kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ mới kết thúc.

Y Mỹ Tâm còn muốn cùng mọi người ôn về chuyện cũ, cho nên cậu quyết định về nhà trước. Cậu của cậu còn ở phía sau cười nói: “Chắc chắn là vội vã học hành rồi...”

Ung Dương: ...

Cả ngàn năm nay chưa bao giờ bị gán cho cái từ này.

Ung Dương chỉ mang theo mấy món quà mà bác và chú đã tặng về nhà.

Mấy người giúp việc trong nhà chuyển đống quà cáp đến phòng cậu và chất thành đống trên thảm.

Ung Dương đã qua cái tuổi sáng mắt mỗi khi được người lớn cho quà rồi, nhưng mấy ai chê quà được tặng chứ?

Hình ảnh của Tống Ỷ Thi đột nhiên hiện ra trong tâm trí của Ung Dương.

Nói gì thì nói, cũng nhờ có cô mà cậu mới nhận được mấy món quà này.

Ung Dương mím môi dưới, cậu ngồi xuống thảm, tay phải cầm một con dao rọc giấy, chậm rãi mở từng món quà. Mỗi lần mở một cái, cậu sẽ nhìn thật kỹ xem nó là cái gì.

Việc mở gói quà một cách kiên nhẫn như vậy chỉ có thể nhìn thấy khi cậu mới lên tám mà thôi.

Đến khi bóc đến cái cuối cùng, Ung Dương cũng không còn nhẫn nại nữa, hai hàng lông mày cau có cố gắng kìm nén cơn giận bùng phát trong người.

Cùng lúc đó, bọc giấy trong tay cũng được mở ra, bên trong lộ ra một hộp rượu đỏ.

Cậu lại mở tiếp một hộp khác ra.

Bên trong có đặt một viên hồng ngọc.

Ung Dương lập tức nghĩ ngay đến Tống Ỷ Thi.

Tinh tế và lộng lẫy.

Ung Dương nhanh chóng đóng nắp lại.

...Được rồi, hay là đưa cái này cho cậu ấy vậy. Thứ này hình như lấy được từ cuộc đấu giá vừa được tổ chức vào tuần trước thì phải?

Có lẽ cậu ấy...sẽ thích vật này?

Không phải con gái luôn thích mấy thứ như vậy sao?

Ung Dương đứng dậy, suy nghĩ một chút rồi đặt chiếc hộp lên đầu giường.

Trong hành lang khách sạn ở thành phố Kinh.

Thẩm Diệu Chu đứng đó một lúc lâu.

Cậu ấy phát hiện ra mình chỉ mang theo khăn tắm và thuốc, hình như... không có thẻ phòng.

Thẩm Diệu Chu: “...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.