Tô Hồi Ý theo ánh mắt của ông dời xuống, đột nhiên kịp nhận ra: Đậu mớ, gặm gặm!
Cậu theo phản xạ có điều kiện định giơ tay lên che, song cố kiềm nén lại, “…con làm sao ạ?”
Tô Kỷ Đông dí sát vào hơn, “Chỗ cổ của con…”
Lòng dạ Tô Hồi Ý chợt căng thẳng.
Đúng lúc Tô Trì ở đằng sau cầm nước trà quay lại, nghe vậy thoáng đảo mắt qua cần cổ của Tô Hồi Ý.
Bước chân hắn dừng một chút, tiếp đó làm như không có chuyện gì xảy ra bước lên trước, đặt trà lên bàn, thân hình cao lớn chặn ngang tầm mặt của Tô Kỷ Đông.
Tô Trì ngồi xuống nghiêng đầu liếc mắt nhìn, “Hình như bị đỏ.”
Tô Hồi Ý đúng lúc đó bật ra vẻ mặt mê man và kinh ngạc, “Đỏ?”
Ánh mắt của hai người giao lưu tiếp xúc trên không, ai nấy đều dành ra một giây để cảm thán trước diễn xuất ngẫu hứng của đối phương.
Những người còn lại trên bàn ăn bị động tĩnh bên này thu hút, thi nhau nhìn sang, Lưu Chúc Thành quan tâm hỏi một câu, “Ồ, bị sao thế?”
Tô Hồi Ý lấy lại bình tĩnh, “Có lẽ, có lẽ là điềm may cục bộ.”
Cọng tóc ngố trên đỉnh đầu cậu phối hợp theo xòe ra, “Cả nhà chú Lưu đến chơi, con hiến dâng điềm lành cho mọi người.”
Tất cả, “…”
Tô Trì nhẹ nhàng mở miệng, “Em là thần thú Thượng cổ?”
Tô Kỷ Đông vọt qua lời nói mò của cậu, quay đầu sang nói với Tô Trì, “Con xem xem cổ em mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-ac-toi-gia-ngoc-de-song/1956885/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.