Trong hoàn cảnh tối tăm, Tô Hồi Ý được Tô Trì ôm vào lòng, thậm chí cậu còn không biết những người ở bên ngoài có nhìn thấy cảnh Tô Trì ôm mình hay không nữa.
Lúc này Tô Trì vẫn chưa buông cậu ra, giữ nguyên tư thế ôm đó thấp giọng hỏi, “Em là tuyển thủ hạt giống ở đâu cử đến vậy, chuyện nào cũng là người đầu tiên đạp mìn?”
“…” Tô Hồi Ý chuyển dịch định luật bảo toàn của mình ra, “Có lẽ là do bảo toàn may mắn.”
Gặp được người nhà họ Tô, gặp được Tô Trì, chắc là điều may mắn nhất của cậu, nên những mặt khác để cậu phải chịu khổ hơn một chút.
Tô Trì bình tĩnh nói, “Không có cách giải thích đó.”
Không biết có phải đọc được suy nghĩ của cậu hay không, mà bàn tay Tô Trì đang đặt sau eo cậu khẽ vu0t ve mấy lần, không mang bất cứ cảm xúc ẩn ý hàm xúc nào, hơn cả là yêu thương dỗ dành.
Cách một bức tường, ở ngoài vọng vào tiếng gõ “đùng đùng”.
“Anh hai, hai người không sao chứ?”
“Tình hình bên trong thế nào rồi?”
Tô Hồi Ý nhanh chóng chống tay lên ngực hắn, “Được rồi, anh hai.”
Tô Trì lại kéo cậu vào lại, hướng sang bên ngoài, giọng nói trầm ổn không nghe được một chút sơ sót nào, “Không có chuyện gì.” Tay lại không nhẹ không nặng véo cậu hắn một cái.
Tô Hồi Ý bị véo run bắn lên, suýt chút nữa kêu thành tiếng.
Đệt mợ! Anh hai mình không phải người!
Tô Trì trả lời những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-ac-toi-gia-ngoc-de-song/1956883/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.