Tô Hồi Ý kinh ngạc sững sờ trước bầu không khí không hiểu ra làm sao này, tại sao cậu không biết hai người này đã và đang làm gì hết vậy?
Nhưng cả hai người này lại còn như là đã nắm chắc chứng cứ gây án của đối phương!
Mày Tô Trì cau lại, “Chú có ý gì.”
Tô Giản Thần có hơi bối rối, nhưng khí thế vẫn không nhường nhịn cứng cổ như cũ, khóe mắt đảo qua vệt đỏ chỗ nọ, “Thì, có phải là anh… bắt nạt cậu ta không?”
“Tôi bắt nạt cậu ta khi nào?”
Tô Giản Thần không đáp, ánh mắt Tô Trì rơi xuống bàn tay của hai người, “Chú buông tay ra trước đi.”
Tô Giản Thần lúc này mới chú ý đến việc mình để lại một vết hằn đỏ vòng trên cổ tay Tô Hồi Ý, hắn nhanh chóng buông tay.
Giọng Tô Trì lạnh nhạt, “Chú ba, giờ chú có thể nói.”
Hiếm khi thấy Tô Giản Thần chần chờ, môi hắn mấp máy một lúc, đột nhiên giơ tay đuổi Tô Hồi Ý ra ngoài, “…cậu đi ra ngoài trước, tôi có việc nói với anh hai.”
Tô Hồi Ý đập cánh giãy nãy, “Tại sao em phải đi ra ngoài chứ, anh ba?”
Cậu mơ hồ cảm thấy mình hẳn là trung tâm sư việc, nhưng mà nghe Tô Trì với Tô Giản Thần nói chuyện một câu cậu cũng không hiểu.
Sao lại thế, chẳng lẽ cậu thật sự là bánh ngọt vô dụng!
Tô Giản Thần không nói lời nào đẩy cậu ra ngoài, “Chuyện của người lớn, con nít con nôi nghe cái gì!”
Ầm! Cửa phòng ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-ac-toi-gia-ngoc-de-song/1956793/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.