Làm, nũng! Trời đất chứng giám, cậu không hề!
Tô Hồi Ý không biết mình nũng nịu chỗ nào luôn ấy, hơn nữa cái đó với bánh gạo nếp thì có liên quan gì chứ?
“Ai nũng nịu.” Tô Hồi Ý lại định dùng tay áo quất hắn.
Tô Trì liếc mắt quét về phía ống tay đang tính dò tới của cậu, “Còn bảo không phải?”
“…” Tô Hồi Ý vèo cái rụt tay áo về, thì ra đây là làm con mẹ nó nũng.
Tô Trì vẫn rũ mắt nhìn, giống như là suy nghĩ xem cậu không hiểu thật hay là cố tình giả vờ.
Tô Hồi Ý lập tức đứng thẳng người, hai tay chắp sau lưng, dùng ánh mắt trong suốt nghênh đón cái nhìn chăm chú của Tô Trì, dùng sức mình chứng minh sự trong sạch của mình.
Cậu âm thầm cân nhắc, không lẽ là cái áo sơ mi trắng trên người mình mở khóa ký ức nào đó phủ đầy bụi của Tô Trì?
Trước đó Tô Trì còn hỏi có phải là mình có thích đàn ông hay không, không lẽ bây giờ cũng đang cho rằng mình cố tình làm nũng cho người khác xem đó chứ.
“Tốt nhất là cậu không phải.”
Tô Trì thu hồi ánh mắt, vẻ mặt khôi phục như thường. Tô Hồi Ý thở phào nhẹ nhõm, đuổi theo bước chân của hắn đi trở về, “Tất nhiên là không phải!”
“Vậy thì tốt.” Tô Trì căn dặn hắn, “Sau đó trước mặt người khác đừng làm những trò như vậy, dễ khiến người ta hiểu lầm, hiểu chưa?”
Tô Hồi Ý gật đầu như giã tỏi, “Hiểu hiểu.”
Thật ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-ac-toi-gia-ngoc-de-song/1956754/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.