Còi báo động của Tô Hồi Ý nhất thời réo lên mãnh liệt: Là Tô Đĩnh!
Khoảng cách giữa hai người rút ngắn trong vài bước chân, đôi hẹp dài mắt của Tô Đĩnh hơi cong lên, làn da trắng lạnh tỏa sáng, tóc mái màu nâu phủ lên mắt mày hắn, dằn nét khoa trương đó xuống mấy phần.
Ánh mắt của hắn cẩn thận miêu tả dọc theo ngũ quan Tô Hồi Ý, mang theo chút hứng thú tản mạn, “Cưng có gì muốn nói?”
Tô Hồi Ý lên tiếng, “Đừng nghe tin vịt, đừng tin lời đồn.”
Tô Đĩnh, “…”
Tô Đĩnh nheo mắt lại quan sát cậu một lúc, “Anh mới đi có một tháng, sao thấy cưng có gì đó khác khác.”
Tô Hồi Ý cẩn thận lựa lời, “Em…”
Trên đầu bỗng nhiên bị bứng một cái, ngón tay khớp xương rõ ràng của Tô Đĩnh xuyên qua đỉnh đầu cậu, đầu ngón tay ngoéo chỏm tóc ngố cuốn nhẹ một vòng, “Cưng xem, đã nảy mầm rồi này.”
Tô Hồi Ý, “…” Thì ra là chỉ cái đó.
Tô Đĩnh thu tay về, kéo vali đừng lại trước mặt Tô Hồi Ý, hai tay đút túi, “Đi thôi, em út ~ ”
Tô Hồi Ý hiểu ý kéo vali giùm hắn, đi đầu phía trước.
Thái độ của Tô Đĩnh thoạt trông thì có vẻ tốt nhất trong ba anh em, nhưng Tô Hồi Ý biết trong đó chiếm đa số là đùa bỡn.
Tô Trì đối với nguyên thân là cảnh cáo, Tô Giản Thần đối với nguyên thân là căm ghét, mà Tô Đĩnh thì coi nguyên thân như là một trò tiêu khiển —— có hứng thì tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-ac-toi-gia-ngoc-de-song/1956751/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.