“Dương tướng quân vẫn chưa hả giận sao? Còn phải đánh bao lâu nữa chứ, còn đánh nữa sẽ chết người đó?”
“Dương tướng quân tính khí nóng nảy như vậy, ngươi còn phải hỏi nữa sao? Người này ấy à, phải chết là cái chắc.”
“Aiz, Dương tướng quân cứ liên tục đạp vào bụng dưới của người kia, phỏng chừng lại bị đạp đến nôn ra máu lần nữa rồi.”
“Ngươi vẫn chưa nhìn thấy bộ dạng tức giận của Dương tướng quân lúc trở về đâu, trực tiếp thúc ngựa dẫm lên chân người kia. Dù người kia còn sống được, cái chân đó, dù thế nào cũng phải phế đi thôi. Nửa đời sau khẳng định sẽ tàn phế.”
“Dù sao thì cũng đã để hoàng thượng Nam Yến quốc chạy trốn ngay dưới mắt mình, vốn dĩ tính cách của Dương tướng quân đã… chứ đừng nói chi là… Aiz.”
“Ủa, Tiểu Bào đâu? Mới một chút đã không thấy hắn đâu rồi.”
Dưới bầu trời sao mênh mông, ánh bình minh dần hiện lên phía chân trời, rút cuộc Dương Lệ Nghiệp cũng giẫm đạp đến mệt, hung hăng phát tiết hết tức giận, hắn đứng sang một bên nghỉ ngơi chốc lát, sau đó lại đến ngồi xuống trước mặt Tiêu Dư An, bóp lấy cằm hắn nói: “Ngươi nói xem, ngươi đang toan tính cái gì? Có đáng không? Nếu không lừa ta thì ngươi đâu có kết cục này?”
Tiêu Dư An nghe không rõ hắn đang nói cái gì, tai hắn bây giờ chỉ toàn là tiếng ong ong, hai tay đều đang bị chủy thủ ghim lên mặt đất. Nửa thân trần phủ đầy những vết thương xanh tím đã hư thối, vết máu tím đen đọng lại. Vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-ac-phai-song-lam-sao/1589371/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.