“Dương tướng quân! Vừa bắt được một người khả nghi ở phía sau.”
Tướng sĩ Đông Ngô quốc đang lục soát ở phía trước hang động, đột nhiên phía sau có tướng sĩ vội vàng chạy đến báo, Dương Lệ Nghiệp hừ một tiếng: “Chỉ có một người?”
“Hồi tướng quân, đúng vậy.”
Dương Lệ Nghiệp sờ sờ cằm nói: “Trước tiên mang hắn đến đây, sau đó phái người đến tìm xung quanh vị trí bắt được hắn, tìm thật kĩ cho ta.”
Tướng sĩ nhận lệnh vội vàng đứng dậy đi làm theo, không tới một lúc đã mang đến một nam tử, hai tay bị trói vặn về phía sau. Tướng sĩ đạp cho người kia một đạp vào gối, hắn quỳ gối xuống đất.
Dương Lệ Nghiệp xoay người xuống ngựa, cúi người bóp lấy cằm người kia, hết xoay sang trái rồi lại sang phải, nương theo ánh lửa đánh giá, sau đó không rõ ý vị mà ồ một tiếng: “Cái bộ dáng da mỏng thịt mềm này, không giống tướng sĩ chút nào, tự ngươi nói, ngươi là ai?”
Tiêu Dư An ra vẻ sợ sệt, cúi đầu run rẩy: “Bẩm đại nhân, tiểu nhân chỉ là thôn dân phụ cận, không biết đã mạo phạm đại nhân chuyện gì, khẩn xin đại nhân tha mạng.”
Dương Lệ Nghiệp thu tay về, đứng thẳng dậy, bước một vòng quanh người Tiêu Dư An: “Ồ, thôn dân à, theo như ta biết thì những thôn xóm gần đây, vì chiến tranh nên đều đã chuyển đi hết. Tiểu huynh đệ này, ngươi nói ngươi là thôn dân bình thường, đêm hôm khuya khoắt chạy đến nơi chiến trường thị phi này là để làm gì vậy? Hả?”
Tiêu Dư An vẫn cúi đầu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-ac-phai-song-lam-sao/1589370/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.