Tiêu Dư An ở dưới nước run lập cập tắm rửa, ban đêm trăng lạnh nước lạnh, Tiêu Dư An vội vàng kỳ cọ thân thể cho sạch sẽ, đạp đáy sông, nửa đi nửa bơi về chỗ để y phục trên bờ. Kết quả lúc vào đến bờ lại phát hiện có con khỉ đang nhảy vòng quanh chỗ quần áo của hắn mà nhìn dáo dác.
Tiêu Dư An cười cười ném một hòn đá nhỏ đến chỗ con khỉ hòng dọa nó chạy, nói: “Quần áo của ta có phải đồ ăn đâu, tò mò thế làm gì?”
Con khỉ kia giật nảy mình, nhe răng về phía Tiêu Dư An kêu lên một tiếng, sau đó cầm lấy một chiếc giày ném xuống sông.
“Ái!” – Tiêu Dư An hô lên một tiếng, quay người muốn đi vớt giày, với tay túm hụt một cái, giày đã xuôi theo dòng nước mà trôi đi xa.
Con khỉ kia vẫn còn đang ở trên bờ phát ra tiếng kêu chói tai uy hiếp, Tiêu Dư An hướng nó ôm quyền: “Mày dữ, mày dữ dội đó, không ghê gớm bằng mày được chưa.”
Giày bị mất một chiếc, chẳng lẽ phải nhảy lò cò về quân doanh sao? Tiêu Dư An đau đầu đi lên bờ, đưa tay muốn lấy quần áo, ai ngờ con khỉ kia lại đột nhiên ôm lấy quần áo trên đất, phát ra tiếng kêu quái dị rồi chạy về phía rừng cây.
Tiêu Dư An choáng váng mất tròn nửa giây, căng chân muốn đuổi theo: “Này! Dừng lại mau!”
Từ xa có một người đi tới, Tiêu Dư An cho rằng là tướng sĩ đến đây tắm rửa, căn bản không thèm để ý đến, dự định tiếp tục đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-ac-phai-song-lam-sao/1589360/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.