Đến khi Yến Hà Thanh tỉnh lại lần nữa thì phát hiện mình nằm trong một sơn động khô ráo, bên người có đống lửa được đốt từ cành lá khô đang cháy, y phục ẩm ướt trên người đã được cởi xuống để bên cạnh đống lửa hong khô, trên người được khoác một cái áo ngoài sạch sẽ, Yến Hà Thanh cầm lấy nhìn thoáng qua, phát hiện đó chính là áo ngoài của Tiêu Dư An.
Hắn muốn chống người ngồi dậy, lại bị đau đến phải nhíu mày, từng cơn đau nhức từ ngực và lưng truyền đến. Vốn dĩ hắn đã đang bị thương, giờ lại bị va chạm mạnh như vậy, chỉ có thể thương càng thêm thương.
Yến Hà Thanh hoãn lại một chút, ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt nhất thời rơi vào một nơi.
Bên cạn hắn, Tiêu Dư An một thân quần áo đơn bạc ngồi cạnh đống lửa, cùi chỏ chống trên đầu gối, tay siết thành nắm đấm chống đầu ngủ gật, đầu không ngừng gật lên gật xuống, nhìn qua có vẻ ngủ cực kỳ không an ổn.
Dường như mơ thấy chuyện gì đó, lông mày Tiêu Dư An nhíu lại, đột nhiên giật mình, ở trong mộng hô lớn một tiếng: “Yến Hà Thanh!!”
Tiêu Dư An bị chính mình ở trong mộng làm tỉnh giấc, sau khi hô xong, cả người đổ ra một trận mồ hôi lạnh.
Đậu mớ! Vừa rồi hắn dùng chính giọng nói của mình mà hô!
Thân thể Tiêu Dư An cứng đờ nhìn về phía Yến Hà Thanh, sau đó thở dài ra một hơi.
Vạn phần may mắn là Yến Hà Thanh không có tỉnh, nếu như bị nghe thấy được, Tiêu Dư An thề, cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-ac-phai-song-lam-sao/1589330/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.