Ngoài phòng mưa to tầm tã, tiếng sấm ầm ầm giống như đánh vào bên tai, từng tiếng vang lên khiến người ta kinh hãi run sợ, mưa rơi xuống như trút nước, giữa đất trời chỉ còn những tiếng “rào rào” vang lên.
Loại thời tiết này tuyệt nhiên không thể ra ngoài hái quả dại, vì để lấp đầy bao tử, Tiêu Dư An từ cái xó xỉnh nào đó lôi túi gạo bị thất sủng đã lâu kia ra, quyết định thử nấu cháo một lần nữa.
Lần này Tiêu Dư An đã học được một bài học, không thả gừng vào cháo nữa.
Nhưng mà, hắn lại thả tỏi vào nồi cháo…
Đợi đến khi nấu xong, Tiêu Dư An nếm thử một tiếng.
Ờm.
Còn không cả bằng thả gừng!!!
Khó ăn quá!!!
Tiêu Dư An vô cùng đau đớn, trong lòng khiển trách cái sự lãng phí lương thực của mình không thôi, đang muốn đem toàn bộ cháo đổ sạch thì Yến Hà Thanh đột nhiên mở miệng: “Nấu xong rồi à?”
Tay Tiêu Dư An nhịn không được mà run một cái, vừa rồi mới có một màn như vậy xong, bầu không khí giữa hai người hiện tại đối với Tiêu Dư An mà nói có mười phần quỷ dị cổ quái, Tiêu Dư An ngượng ngùng đáp: “Rồi, nhưng mà khó ăn lắm, ta đang nghĩ xem có cách nào khác để làm đồ ăn không.”
Nào biết Yến Hà Thanh lại lần mò ngồi xuống cạnh bên: “Không sao, múc cho ta một bát.”
Tiêu Dư An gian gian phun ra nuốt vào: “Thực sự… rất khó ăn…:
Yến Hà Thanh kiên trì: “Không sao.”
Tiêu Dư An không lay chuyển được hắn, nhớ tới cháo lần trước mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-ac-phai-song-lam-sao/1589329/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.