Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225
Chương sau
Có dựa theo kịch bản của nữ thứ ba mà đi không, cái này, là một vấn đề. Nếu theo, đến lúc ôm ôm hôn hôn mà bị phát hiện là thân đàn ông thì phải làm thế nào? Vả lại lỡ như không đưa được Yến Hà Thanh đến trước mặt Lâm Tham Linh, hai mắt Yến Hà Thanh khỏi hẳn phát hiện đó là mình thì phải làm sao? Thế nhưng, nếu không theo, sửa kịch bản linh tinh, sau này phát triển thành như thế nào thì không thể đoán trước được, lỡ hại đến người khác thì sao? Tiêu Dư An như người mất hồn mà bôi thuốc cho Yến Hà Thanh, không để ý, đụng vào miệng vết thương, lông mày Yến Hà Thanh khẽ nhíu, Tiêu Dư An bối rối thu tay lại, vội vàng nói xin lỗi: “A, xin lỗi nhé, không để ý, có phải làm đau ngươi rồi không?” Yến Hà Thanh lắc đầu, vương tay mò mẫm nửa ngày, nắm chặt lấy cổ tay của Tiêu Dư An, mạnh mẽ kéo tay hắn về hướng vết thương của mình. Tiêu Dư An cứng đờ một lúc, mãi đến khi Yến Hà Thanh buông cổ tay mình mới tỉnh hồn lại, ngoan ngoãn cúi đầu tiếp tục giúp Yến Hà Thanh bôi thuốc, lần này không còn dám suy nghĩ linh tinh nữa, tập trung hết mức mà băng bó, bỗng nhiên nghe thấy Yến Hà Thanh nhẹ giọng hỏi: “Ngươi… ngươi vì sao muốn cứu ta?…” Trong lòng Tiêu Dư An thầm nghĩ, vấn đề này chẳng phải trước đó Yến Hà Thanh đã hỏi rồi sao? Chẳng lẽ do lúc đó mình trả lời tùy tiện nên phần diễn của nữ thứ ba mới bị lệch đi, thế là giờ phải làm lại lần nữa? Trong nguyên tác, Lâm Tham Linh đã trả lời thế nào? Hình như là, cứu một người hơn xây bảy tòa tháp? Hay là cái gì mà, thấy vết thương của công tử chồng chất, lại ngã xuống khe núi, sao có thể không quan tâm? Tiêu Dư An suy tư một hồi, trả lời: “Ta không thể thấy chết mà không cứu.” Yến Hà Thanh rũ mắt, ánh trăng bàng bạc chiếu không đến đôi mắt kia tạo thành một cái bóng ảm đạm khiến người ta trong nhất thời không thấy rõ được vẻ mặt của hắn, hồi lâu, Yến Hà Thanh lại khẽ hỏi: “Ngươi bây giờ đang ở đâu?” “Công tử có từng nghe nói đến Đào Nguyên thôn chưa?” Yến Hà Thanh lắc đầu. “Ta hiện tại tạm cư ở đó.” “Tạm cư?” Tiêu Dư An băng bó vết thương cuối cùng cho Yến Hà Thanh, nhẹ gật đầu, sau lại nhớ tới Yến Hà Thanh vẫn còn chưa nhìn thấy, thế là trả lời: “Đúng vậy, người sống một đời, sinh như lục bình, ai biết sau này sẽ ra sao?” Yến Hà Thanh lại khẽ hỏi: “Vậy ngươi… ngươi sống có tốt không…?” Tiêu Dư An nhún nhún vai: “Không có gì là tốt hay không tốt cả, sống không tốt thì phải cố gắng để nó tốt lên thôi, nhân sinh khổ đoản, phải biết tận hưởng lạc thú trước mắt.” Yến Hà Thanh có chút hoảng hốt, hồi lâu mới khẽ ừ. Tiêu Dư An thay Yến Hà Thanh sửa lại y phục: “Được rồi, công tử, giờ đã không còn sớm, nghỉ ngơi sớm chút đi.” Yến Hà Thanh nhẹ giọng nói cám ơn, nằm xuống giường, Tiêu Dư An ở một đầu khác của tấm ván gỗ chỉnh chỉnh lại nệm rơm, cũng nằm xuống theo. Trăng sáng sao thưa, ve ếch kêu râm ran, đêm đó, canh ba người vắng, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Tiêu Dư An, Yến Hà Thanh chậm rãi ngồi dậy, nương theo ánh trăng sáng mà tỉ mỉ nhìn ngắm gương mặt của Tiêu Dư An. Hai người cách nhau có chút xa, Yến Hà Thanh vì muốn nhìn rõ, không khỏi phải đi qua bên kia. Yến Hà Thanh không hề chớp mắt mà nhìn Tiêu Dư An, hai tay nắm chặt thành quyền, cả người ẩn ẩn phát run. Hắn nằm xuống bên cạnh Tiêu Dư An, lại sợ người kia giật mình, không dám chạm vào. Có lẽ là cảm thấy lạnh, Tiêu Dư An ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên trở mình, cứ như vậy mà lăn vào trong ngực Yến Hà Thanh. Chỉ trong một cái chớp mắt, toàn thân Yến Hà Thanh cứng ngắc, hô hấp cũng ngưng trệ. Tiêu Dư An vậy mà cũng không tỉnh, mơ màng một hồi lại ngủ say. Yến Hà Thanh đợi hơn nửa ngày, lúc này mới dần dần trầm tĩnh lại, trong mắt hắn hiện tại tất cả đều là bộ dáng say ngủ của Tiêu Dư An, giống như đang đốt lên một đốm sáng màu xanh nhạt, nhìn gần không dám nghĩ, nhìn xa cũng không dám nghĩ, một thân một mình, nhớ người như điên. Yến Hà Thanh chậm chạp đưa tay ôm lấy Tiêu Dư An, như lâm vào vực sâu, nơm nớp lo sợ, hoang mang, luống cuống. Ngày hôm sau Tiêu Dư An tỉnh lại, duỗi lưng một cái, quay đầu qua nhìn Yến Hà Thanh. Ở đầu bên kia giường, Yến Hà Thanh còn chưa tỉnh, Tiêu Dư An rón rén đi ra khỏi nhà gỗ, rửa mặt xong thì quyết định theo thường lệ đi lên núi hái thuốc. Trước đó hắn ở giữa rừng tìm được một chỗ suối cạn sạch sẽ, hôm nay định đến đó đem số thuốc đã hái được rửa sạch. Tiêu Dư An vừa đeo gùi thuốc lên lưng, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng va đập vào cửa gỗ, Tiêu Dư An quay người lại, trông thấy Yến Hà Thanh mấy ngày nay vẫn luôn âm trầm không nói lời nào, cũng chẳng thèm đứng dậy, vậy mà lại khập khiễng đi ra. Hắn bị mù nhìn không rõ, đầu gối nặng nề đụng vào cửa, nhất thời nhíu chặt mày. Tiêu Dư An vội vàng đi ra giúp đỡ hắn, nhét vào miệng một quả đỏ, lát sau mới mở miệng nói: “Công tử, sao ngươi lại ra đây làm gì?” Yến Hà Thanh đem ánh mắt không dễ phát hiện từ trên quả nhỏ màu đỏ kia thu hồi, lập tức trong lòng hiểu được vì sao giọng của Tiêu Dư An lại là giọng nữ, hắn đưa tay đụng phải gùi thuốc trên lưng Tiêu Dư An, hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?” “Trên núi có chỗ suối cạn, ta đem thuốc mấy ngày nay hái được đi rửa.” – Tiêu Dư An thành thật trả lời. Yến Hà Thanh nói: “Ta đi cùng với ngươi.” Tiêu Dư An sững sờ: “Thế nhưng, công tử, mắt của ngươi còn chưa thấy rõ.” Thanh âm Yến Hà Thanh cực nhẹ, nói rất nhỏ thế nhưng lại vừa đủ để Tiêu Dư An nghe thấy: “Vậy ngươi có thể… có thể dắt ta đi?” — Editor: Bắt đầu từ chương này, mời mn cùng xem, Yến ca truy thê ký.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225
Chương sau