Tiêu Dư An giật mình: “Thế nhưng mà, công tử, hai mắt của ngươi còn chưa khỏi hẳn.”
Yến Hà Thanh đạm nhạt trả lời: “Không sao, chỉ là xin phiền cô nương sau khi xuống núi chỉ cho ta vị trí của quân đội Nam Yến quốc.”
Tiêu Dư An không biết trả lời thế nào, sửng sốt hơn nửa ngày, hắn xoay người cúi người nhặt quả dại rơi trên mặt đất lên, nghĩ thầm: Vậy nên phần kịch bản của nữ thứ ba cứ thế là nhảy qua luôn đó hả?
Mệt cho hắn phải hao hết tâm tư nghĩ làm thế nào để có thể đi theo đúng lộ tuyến của kịch bản trong nguyên tác, lại còn giả thành Lâm Tham Linh. Nhưng mà nghĩ lại thì cũng đúng, theo nguyên tác thì, Yến Hà Thanh dưới trạng thái nửa mù đã có một cảnh lăn giường với Lâm Tham Linh, đoạn này hắn thay thế làm sao được.
“Vậy, vậy được, thế thì sáng sớm ngày mai, ta đưa ngươi xuống núi.” – Tiêu Dư An lắp bắp nói.
Yến Hà Thanh nói tiếng cám ơn, sau đó cụp mắt không nói gì nữa.
Tiêu Dư An cảm khái một tiếng, lần gặp nhau này thật đúng là khó tin lại ngắn ngủi, sau đó đi ra khỏi nhà gỗ, sắc thuốc cho Yến Hà Thanh một lần cuối cùng.
Mặt trời hoàng hôn lặn xuống, hơi nước từ ấm thuốc bay ra, mùi thuốc vừa đắng vừa chát, Tiêu Dư An thấy nấu như thế là đã được, ăn vào một quả đỏ nhỏ, đem thuốc đổ vào chén sứ, dùng miếng vải lót cho đỡ nóng rồi bưng vào.
Yến Hà Thanh nghe được tiếng vang, quay đầu sang, chỉ cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-ac-phai-song-lam-sao/1589322/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.