“M -qT oT oT 〇T 耳 〇T I “
“…5J “5J *5g Sj!”
Bỗng nhiên có vài tiếng gọi đem Tiêu Dư An còn đang suy nghĩ ngẩn ngơ kéo về, hắn mờ mịt ngẩng đầu: “Cái gì?”
Vĩnh Ninh công chúa thở dài, đưa tới một khối vải lụa sạch sẽ màu trắng: “Ca ca, ngươi đừng cầm đoạn ngọc trâm gãy đó nữa, đã cầm cả một đường rồi, coi chừng đâm vào tay, dùng miếng vải này bọc lại đi.”
Tiêu Dư An ngơ ngác nhìn về phía Vĩnh Ninh công chúa tựa hồ như đang nỗ lực lý giải xem ý nàng là gì, sau đó chậm rãi gật đầu: “Ờ… Ừ, được.”
Vĩnh Ninh công chúa bất đắc dĩ, thay hắn gói kỹ cây trâm bạch ngọc đã bị gãy kia, lại lần nữa thả vào trong tay Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An tùy ý để gói nhỏ bằng lụa trắng kia ở trong lòng bàn tay, không nắm tay lại, bỗng nhiên xe ngựa xóc nảy, mắt thấy bao nhỏ sắp rơi xuống đất, ánh mắt Tiêu Dư An chợt lóe, nắm chặt năm ngón tay lại, một mực đem nó bảo hộ trong lòng bàn tay mình. Cuối cùng, Tiêu Dư An thở dài một hơi, đem gói nhỏ bằng vải trắng bao lấy ngọc trâm thu vào trong ngực, đặt cùng một chỗ với di vật của Hồng Tụ và Triệu công công.
Kiên quyết dứt khoát nói bỏ xuống, buông ra, cho qua, diễn một màn kịch vui buồn, lại không ngờ tới cuối cùng kết quả vẫn thành ra thế này.
Mấy chục ngày sau, tại một tòa thành trấn ngoài biên cảnh Bắc quốc nghênh đón ba chiến xe ngựa đi tới.
Hiểu Phong Nguyệt đẩy màn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-ac-phai-song-lam-sao/1589307/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.