Tại dịch trạm cách hoàng thành trăm dặm, mọi người bình an gặp lại nhau, khối đá lớn trong lòng đôi bên đều rơi xuống, chỉ cảm thấy đại nạn qua đi, cuối cùng cũng có thể thở phào.
Sợ Nam Yến quốc lại đột nhiên hối hận phái binh tới truy đuổi, Tiêu Dư An vội vàng rửa sạch mặt và hai tay, đổi về nam trang, chuẩn bị lên xe ngựa rời khỏi nơi này.
Thái độ của Tiết Nghiêm làm Tiêu Dư An có mấy phần sinh nghi, nhưng mà vội vàng chạy trốn, nào còn có thời gian mà cẩn thận ngẫm nghĩ được nữa.
Sau khi vội vàng chuẩn bị xong, xe ngựa nhanh chóng lên đường, Tiêu Dư An vén lên màn che nhìn lại hoàng thành Bắc quốc càng lúc càng xa, trong lúc nhất thời cảm thấy năm tháng như nghẹn lại nơi cổ họng, than tiếc không thể kính giang sơn này một chén, nguyện thiên thu.
Tiêu Dư An chậm rãi buông màn che xuống, như muốn dứt bỏ hết thảy những thứ đã từng, bỗng nhiên từ nơi xa truyện đến tiếng vó ngựa vội vã. Tiêu Dư An còn chưa kịp mở màn che lên lần nữa, Dương Liễu An vốn điều khiển xe ngựa đã vén rèm đi vào, sắc mặt xanh xám: “Là Yến Hà Thanh.”
Bởi vì nhân số nhiều, bọn họ chọn ba chiếc xe ngựa, hai chiếc xe ngựa khác cũng phát hiện đằng sau có người đuổi theo, tốc độ chậm lại dần, muốn để cỗ xe ngựa của Tiêu Dư An đi trước.
Khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc chính là, rõ ràng Yến Hà Thanh có thể nhanh chóng phi lên chặn bọn họ lại, nhưng hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-ac-phai-song-lam-sao/1589306/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.