Tiêu Dư An nỗ lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Yến Hà Thanh đang cùng một tướng quân trung niên nói chuyện, sắc mặt cực kém. Tiêu Dư An biết loại nam chính mang ánh sáng nhân vật chính như Yến Hà Thanh có thể so với cả trời, một khi không vui, kẻ xui xẻo nhất định là nhân vật phản diện pháo hôi như hắn.
Huống chi, theo như nguyên tác, từ sau khi Yến Hà Thanh công phá Bắc quốc, trên nhãn tiểu thuyết còn gắn thêm hai chữ “sảng văn”.
Là sảng văn đó các anh em à!!!
Sảng văn chính là thể loại văn viết theo kiểu ta chỉ việc đem tờ rym đi khắp thế giới là có thể xuôi gió xuôi nước, thê thiếp thành đàn đấy!!!
Loại thời điểm này mà còn dám lắc lư trước mặt nam chính khi tâm tình hắn không tốt, thì chính là đồ ngốc!
Tiêu Dư An cúi đầu xuống, tránh không tiếp xúc với ánh mắt của Yến Hà Thanh, chậm rãi lùi ra sau ngựa của một binh sĩ Nam Yến quốc hòng che giấu thân mình.
Dựa theo nguyên tác thì dù thế nào mình cũng phải đến trước tẩm cung mới bị Yến Hà Thanh làm thịt, bây giờ có thể sống tạm thêm chút nào thì hay chút đó.
Con ngựa của Nam Yến quốc tướng sĩ kia đang cưỡi bị Tiêu Dư An quấy nhiễu, không kiên nhẫn đạp đạp móng xuống đất, Nam Yến quốc tướng sĩ nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy Tiêu Dư An không chịu an phận đứng yên liền nắm lấy chuôi kiếm định đâm hắn: “Làm cái gì đó! Thành thật chút!!”
Thế là Tiêu Dư An lại bị thọc cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-ac-phai-song-lam-sao/1589295/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.