Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225
Chương sau
Đêm khuya, đốt đèn cắt nến, mưa đêm thê lương. Hiểu Phong Nguyệt mãi không ngủ được, ngồi lại bên cạnh bàn, ánh nến đem thân ảnh của y kéo thật dài, y tỉ mỉ vuốt ve bình sứ trong tay, dưới đáy mắt tất cả đều là lạnh lẽo thê lương. Một đời này của Hiểu Phong Nguyệt, hiểu rõ nhất chính là thế gian ấm lạnh. Hồi tám tuổi, bởi vì cả song thân Hiểu Phong Nguyệt đều qua đời, gia cảnh suy tàn, y bị thân thích bán vào phủ vương gia, làm một tiểu nô, bắt đầu cuộc sống ăn nhờ ở đậu từ đó, nếm hết tất cả khó khăn. Năm y mười sáu tuổi, có một nhạc công tuổi đã hơn giáp* tới phủ vương gia, thời điểm nhạc công già này tấu đàn, Hiểu Phong Nguyệt bởi vì phải hầu hạ vương gia nên may mắn có cơ hội ở một bên thưởng thức, một lần thưởng thức này đã khiến y hãm sâu vào trong những âm cung thương vũ** đẹp đẽ ấy, không có cách nào tự kiềm chế. (*Một giáp = 60 năm. ** Cung, thương, vũ, giác, chủy: ngũ âm trong cổ cầm.) Đáng tiếc, tên vương gia ngu ngốc hồ đồ kia, căn bản không hiểu được vẻ đẹp của âm luật, chỉ nói vị nhạc công này tuổi đã già, không thú vị, không có chút nào đáng xem, ngày thứ hai đã đuổi người đi. Ngày lão nhạc công già ấy đi, mưa to như trút, Hiểu Phong Nguyệt không màng đến chuyện bị trách phạt, đội mưa chạy ra khỏi phủ đệ, đứng trước mặt lão nhạc công, đau khổ van xin: “Có thể cho ta chạm vào đàn của ngài được không? Một chút, chỉ một chút thôi cũng được, ta đã rửa sạch tay rồi.” Lão nhạc công già cởi cây đàn trên lưng xuống, đưa tới trước mặt Hiểu Phong Nguyệt, Hiểu Phong Nguyệt bưng lấy cổ cầm, giống như nhặt được chí bảo, y thành kính nhẹ khảy dây đàn, vậy mà lại có thể đạn ra một khúc. Chính là đoạn nhạc mà lão nhạc công đã tấu ngày hôm qua ở phủ vương gia. Lão nhạc công giật mình, ngay tại chỗ dạy Hiểu Phong Nguyệt vài khúc, Hiểu Phong Nguyệt đàn từng khúc một, không chút sai lầm. Lão nhạc công ngửa mặt lên trời cười to, sau đó dốc hết toàn bộ gia sản, đem chuộc Hiểu Phong Nguyệt từ trong phủ vương gia ra. Từ đây, thế gian thiếu đi một tiểu nô bộc, nhiều thêm một vị cầm sư đi theo sư phụ du sơn ngoạn thủy. Năm năm sau lão nhạc công già qua đời, Hiểu Phong Nguyệt đem ông hậu táng, một mình phiêu bạt, cuộc sống tuy rằng kham khổ, nhưng dù là khổ cực cũng rất hài lòng. Bởi vì dung mạo bất phàm, tài nghệ đánh đàn lại cực cao, rất nhanh đã trở thành truyền thuyết trong dân gian. Sau khi quân vương Nam Yến quốc nghe nói đến, mời Hiểu Phong Nguyệt vào cung làm nhạc công, kết quả chỉ mới qua nửa năm, Nam Yến quốc đã bị hủy dưới thiết kỵ của Bắc quốc. Hiểu Phong Nguyệt không thể đào tẩu, bị bắt đến Bắc quốc, sau đó vì diện mạo mà bị Hồng Tụ chọn trúng, từ lao lục chuyển đến Cảnh Dương Cung. Ngày cuối cùng ở trong lao lục, có một thị vệ đã thay y cởi xuống xích chân. Lúc đó, cổ chân Hiểu Phong Nguyệt bị xích sắt mài bị thương, đi lại cực kỳ khó khăn. Thị vệ kia mặt lộ áy náy nói: “Để ta cõng ngươi.” Ngày hôm đó, Hiểu Phong Nguyệt yên ổn nằm ở trên lưng thị vệ, nghe người thị vệ ấy nhỏ giọng nói xin lỗi với y. Hiểu Phong Nguyệt hỏi, vì sao phải xin lỗi? Thị vệ trả lời, nói rằng ngươi đã chịu khổ rồi. Đời này của Hiểu Phong Nguyệt đã nhận qua rất nhiều đau khổ, nhưng mà chưa từng có người nói xin lỗi với y. Ngày thứ hai, thị vệ đỏ mặt, cầm bình thuốc đến, cẩn thận đưa cho y: “Ta sai người mang tới, hiệu quả trị thương rất tốt, ngươi cầm đi đi.” Sau đó thị vệ lại nói: “Ở Bắc quốc này thời thiết rất lạnh, ngươi chịu được không?” Thị vệ nói: “Nghe nói ngươi đã đi qua rất nhiều nơi, từ nhỏ ta chưa từng ra khỏi cửa cung, thế giới bên ngoài chắc là thú vị lắm nhỉ?” Thị vệ nói: “Hôm nay không cần gác đêm, ngươi trò chuyện cùng ta, được không? Một canh giờ, không, nửa canh giờ thôi cũng được.” Thị vệ nói: “Hôm nay ta đến ngự thiện phòng, nhìn thấy bánh hoa quế, xin mãi mới được một phần, lấy tới cho ngươi nếm thử này.” Thị vệ nói: “Tên của ta là Dương Liễu An.” Hiểu Phong Nguyệt hỏi: “Thế giới ngoài kia so với nơi thâm cung này đặc sắc hơn rất nhiều, một ngày nào đó, ngươi có nguyện ý cùng ta đi chu du khắp thiên hạ này không?” Hiểu Phong Nguyệt hỏi: “Ta muốn đánh đàn cho ngươi nghe, được chứ?” Hiểu Phong Nguyệt hỏi: “Nghe có hay không?” Hoàng hôn ngày hôm đó, Dương Liễu An nhìn y, nhất điểm thâm tình, tam phân thiển thổ, bán bích tà dương*: “Hay lắm, nghe rất hay.” (*Mấy câu này trích trong vở kịch “Mẫu đơn đình” của Thang Hiển Tổ. Vở này có dựng thành phim đó, mấy chế quan tâm thì vào link này đọc, khá là hay. Mấy câu này đại khái nghĩa là: một chút thâm tình này, giao phó nơi đây, như một nửa ánh tà dương hiện tại.) Hai người dần dần tâm đầu ý hợp, thâm tình không dời, lại bởi vì thân phận của từng người mà chưa hề làm ra chuyện gì vượt qua quy củ. Nhưng mà tại cái lồng giam hoàng cung này, dù chỉ thổ lộ tâm tình, cũng chính là tội chết. Hiểu Phong Nguyệt nắm chặt bình sứ, nhắm mắt lại tất cả đều là đều là nụ cười của Dương Liễu An, qua hồi lâu, y mở mắt ra, trong đôi mắt ấy chỉ còn quyết tuyệt và bi thương. Nhưng lại không có chút sợ hãi nào.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225
Chương sau