Tiêu Dư An chỉ bị trẹo chân, không có trật khớp, thái y nói chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày thì không có gì đáng ngại.
Thế là mấy ngày này Tiêu Dư An hết ăn uống thì lại nằm đờ ra.
Chịu đựng đến ngày thứ ba, Vĩnh Ninh công chúa tới thăm bệnh, sau lưng còn có nha hoàn Thúy Nhi trông hệt như Lỗ Trí Thâm đi theo. Thúy Nhi xấu hổ ngượng ngùng, uốn éo cúi đầu không chịu nhìn đường, loạng choạng bước đi, không cẩn thận đụng phải thị vệ ở cửa tẩm cung. Thúy Nhi kêu “á” một tiếng, thẹn thùng chạy vào trong tẩm cung, tên thị vệ kia ngồi ngốc trên mặt đất, cảm thấy xương sườn mình hình như gãy mất hai cái rồi.
“Hoàng thượng ca ca, ngươi gần đây sao lại hay sinh bệnh với bị thương như vậy?” – Hai mắt Vĩnh Ninh công chúa tràn đầy lo lắng, ngồi xuống bên cạnh giường.
Tiêu Dư An an ủi nàng: “Chỉ là không cẩn thận bị trẹo chân thôi, đừng lo lắng.”
“Ừm, hoàng thượng ca ca, Vĩnh Ninh nấu cháo cho ngài.” – Nói xong, Vĩnh Ninh công chúa vẫy tay gọi Thúy Nhi, Thúy Nhi vội vàng bưng một thực hạp tinh xảo lên.
Hồng Tụ thấy vậy muốn nhận, Vĩnh Ninh công chúa lại tự mình nhận lấy, cười nói: “Không sao đâu, để ta, bên trong còn chưa có thêm đường.”
Hồng Tụ gật đầu thưa dạ, lui sang một bên.
Mùi thơm ngọt ngào từ trong thực hạp truyền đến, Tiêu Dư An chuyển đến cạnh giường, nhô người ra: “Là cháo gì thế?”
Vĩnh Ninh công chúa cười dịu dàng: “Cháo tuyết lê bách hợp.”
Tiêu Dư An ngã thẳng từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-ac-phai-song-lam-sao/1589250/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.