Chương trước
Chương sau
"Giang Hà, không phải cậu nói đi gặp em trai sao? Sao anh lại về sớm như vậy?"

Ân Giang Hà nhấp một ngụm cà phê, "Tôi cảm thấy đứa nhỏ này thay đổi khá nhiều."

Người bạn kia xua tay, "Này, không phải em cậu mất trí nhớ sao, thay đổi là chuyện bình thường mà."

Ân Giang Hà ánh mắt ngưng tụ, "Tôi nhìn thấy em ấy yêu một ngườinam, hiện tại giống như công trống mở đuôi, ba hai câu đều tràn ngập lời tán tỉnh."

"Muốn yêu cũng bình thường thôi, cho em cậu chút không gian đi." Người đàn ông vỗ vai hắn ta, "Không phải trước đây cậu còn hẹn hò với người trên mạng sao, sau khi chia tay còn uống rượu với tôi cả đêm đấy."

Vừa nói đến cái này Ân Giang Hà rất tức giận, bên kia giả vờ là một người mềm yếu và nói dối hắn ta để hẹn hò trực tuyến, sau đó, hắn chủ động hẹn gặp nhau, sau đó phát hiện ra rằng đối phương không phải là một cô gái dịu dàng và dễ thương mà là một chàng trai trẻ hơn hắn, cuối cùng hắn không thể chấp nhận được điều đó và dẫn đến chia tay.

"Đừng nói nữa đừng nói nữa." Ân Giang Hà nghẹn một hồi, vội vàng xua tay bỏ qua đề tài này.

"Nhưng chia tay chắc cũng gần nửa năm rồi. Khoảng thời gian này cậu cũng ở nước ngoài, nên ra đã qua hết rồi."

"Không sai biệt lắm......" Ân Giang Hà còn chưa nói xong, đã nghe thấy một giọng nói vui vẻ.

"Người phục vụ, cho một ly Americano đi."

Ân Giang Hà nghe thấy giọng nói thì cả người run lên, tóc tai gần như dựng đứng, người bạn trước mặt thấy hắn có gì đó không ổn liền hỏi: "Sao vậy?"

"Tôi không khỏe, tôi đi trước." Nhận điện thoại, anh quay người rời đi, không quay đầu lại.

Cầm ly cà phê trong tay, người bạn ngơ ngác nhìn anh lao ra khỏi quán cà phê, thấp giọng lẩm bẩm: "Đột nhiên như vậy sao?"

Nói xong, anh nhấp một ngụm cà phê, lại ngẩng đầu lên thì thấy một nam sinh cao lớn mặc áo ngắn tay kiểu thể thao phóng khoáng, khuôn mặt tuấn tú, nụ cười tươi hơn hoa, theo sát Ân Giang Hà ra tiệm cà phê.

"Vội vàng rời đi như vậy, chẳng lẽ nam sinh này biết Ân Giang Hà......?"

Sau khi rời khỏi quán cà phê, Ân Giang Hà bước nhanh như thể đang trốn tránh điều gì đó.

Còn chưa đi xa, hắn nghe thấy phía sau truyền đến một cái thanh âm trầm dễ chịu.

"Anh đẹp trai anh rớt đồ nè."

Ân Giang Hà kiên quyết không quay đầu lại, cho dù là rớt tiền cũng không quay đầu lại.

Vì sau lưng hắn là người yêu cũ mà hắn chủ động chia tay.

Khẽ th.ở dài một tiếng, đột nhiên có người nắm lấy cổ tay hắn, hắn phải dừng lại, giãy giụa thoát khỏi tay người kia.

Người đàn ông giả vờ kinh ngạc, "Thật trùng hợp, anh ra nước ngoài lâu như vậy, bỏ rơi tôi lâu như vậy, còn muốn trở về sao?"

"......"

......... Sở Huyền nhìn thấy bộ dạng của Ân Bạc trông quá giống như Nhan Mộng Sinh khi cậu lúc trước trốn tránh hắn, cuối cùng  khiến Nhan Mộng Sinh tức giận đến mức đuổi theo cậu, thậm chí còn áp đặt một số biện pháp cưỡng chế lên chính mình, gần như... gần như không còn suy nghĩ về bất cứ điều gì.

Tại sao người hàng xóm mà cậu gặp lại cũng cố chấp hắc hóa như vậy? Không có đủ bài tập về nhà hay không đủ thời gian trong lớp? Cậu đương nhiên không dám nói thẳng, sợ chọc giận nam nhân trước mặt.

"Đại ca, anh bình tĩnh lại, tôi cảm thấy tôi nói quá nhiều, vô ý làm tổn thương lòng tự trọng của anh, là lỗi của tôi..." Sở Huyền cố gắng thuyết phục người khác.

Ân Bạc mất lý trí cười nhìn Sở Huyền, nhìn đến cậu cả người nổi da gà.

"Tôi xin lỗi anh, anh bình tĩnh đi."

Sở Huyền nhìn đối phương vẫn cười như vậy, chỉ còn một cách cuối cùng, đó chính là chạy thật nhanh.

Nắm chặt điện thoại, cậu quay đầu chạy ra ngoài, Ân Bạc phía sau cười tà mị, duỗi tay lôi kéo, nhưng Sở Huyền linh hoạt, lập tức tránh thoát.

Lần này sắc mặt Ân Bạc không thoải mái, người tới tay sao có thể để cậu chạy trốn?

Vươn người về phía trước, bàn tay to lớn nắm lấy, lần này nó chạm tới tay áo của Sở Huyền, Sở Huyền bị kéo lấy một cách mạnh mẽ, hơn nữa thảm đủ đủ trơn, cậu bất ngờ ngã xuống, Ân Bạc sợ Sở Huyền ẽ ngã đập đầu, theo bản năng đưa tay trái ra đỡ lấy, sau đó ngã xuống, hai người cùng nhau ngã xuống đất.

Thời điểm té ngã, đôi môi của Ân Bạc chạm vào má Sở Huyền, nhẹ nhàng lướt qua, giống như chuồn chuồn chạm nước.

Sở Huyền phớt lờ sự va chạm mềm mại vào mặt mình, muốn đẩy người đàn ông đang đ.è lên mình ra, nhưng lại phát hiện mềm hay cứng đều không được với người đàn ông này.

"Đừng chạm vào tôi."

Ân Bạc đ.è cậu xuống, không thể đẩy được, hai tay cậu cũng bị đ.è ở bên tai. Tim Sở Huyền đập nhanh, tay không dùng được, vì vậy cậu chỉ có thể cảnh cáo hắn bằng lời nói thôi.

"Tại sao em lại thích... người khác?" Đôi mắt Ân Bạc vẫn đỏ hoe, vẻ mặt có chút thất thần, trong mắt tràn đầy đau đớn.

Sở Huyền nghĩ thầm chính mình cũng vô dụng nợ tì.nh a, người duy nhất là Nhan Mộng Sinh người không thể được yêu trong cuốn sách.

"Bình tĩnh đi, có chuyện gì thì nói đi, tại sao lại làm như vậy với tôi." Sở Huyền cố gắng hết sức an ủi người trên người mình.

Những lời này khiến Ân Bạc bình tĩnh lại một chút, hắn cụp mắt nhìn thanh niên phía dưới, ánh mắt giãy giụa rối rắm.

Giọng nói của một người đàn ông đột nhiên phát ra từ tâm trí hắn.

- Nếu ngươi chủ động tiết lộ tên của mình, ngươi sẽ vĩnh viễn bị Sở Huyền quên lãng.

Nếu không chủ động tiết lộ danh tính của mình, hắn có thể thử ám chỉ cho Sở Huyền.

"Có lẽ, em có từng nghĩ tới tôi là người mà em đã từng quen biết không?" Ân Bạc khẽ mở môi mỏng, chậm rãi nói.

Sở Huyền cẩn thận nhìn kỹ, cuối cùng lắc đầu nói: "Tôi không nhớ rõ có quen biết anh, hơn nữa tướng mạo của anh cũng không tầm thường, nếu đã gặp qua anh, tôi nhất định sẽ không quên."

Ân Bạc cúi người, gương mặt tuấn tú phóng to trong mắt Sở Huyền, "Em đã gặp một người rất giống tôi đi?"

Sở Huyền suy nghĩ một chút, hắn cùng Nhan Mộng Sinh đúng là có điểm chung về tính cách, "Anh nói như vậy, thực sự là có một."

"Anh ta là người như thế nào, em có thể nói cho tôi biết được không?" Ân Bạc câu lấy cằm Sở Huyền, mặt mày tràn đầy nhu tì.nh, bị hắn áp chế không thể động đậy, thừa dịp giờ phút này lắng nghe nghe một chút đánh giá Sở Huyền đối với hắn, vẫn là không tồi.

"Là loại không thích nói chuyện với bất kỳ ai, nhưng khi chủ động thì rất lẳng lơ."

Ân Bạc tươi cười dừng một chút: "Lẳng lơ..................?"

Sở Huyền nghĩ dù sao Nhan Mộng Sinh cũng sẽ không thể nghe thấy mình nên trịnh trọng gật đầu, lúc trước đem cả người cậu gặm nhấm đến mức không có chỗ tốt, cậu cảm thấy Nhan Mộng Sinh cả người thực không đứng đắn.

Sở Huyền cho rằng Ân Bạc đã tự động thay thế lời nói để mô tả Nhan Mộng Sinh thành mình, vì vậy cậu không thể không giải thích, "Tôi đang nói về anh ấy, không phải anh."

Ân Bạc: "......" Đều là hắn cả.

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào mặt Sở Huyền trở nên mãnh liệt hơn, sau khi cậu nhận ra mình, hắn phải cho Sở Huyền hậu quả của việc nói xấu hắn một chút.

"Nhưng tôi biết em đã lâu, thói quen nhỏ nhặt trong cuộc sống của em đều biết rất rõ ràng."

Ân Bạc chú ý tới vẻ mặt hơi ngạc nhiên của Sở Huyền, tiếp tục nói.

"Có một người tặng tôi một bức tranh và một chậu thiên trúc quỳ vào ngày sinh nhật tôi. Người này, khi say rượu liền sẽ nhầm phòng vào ban đêm; em ấy thích xem phim kinh dị cung phim huyền huyễn; em ấy cũng nói rằng em ấy thích phong cảnh bên bờ biển..."

Đôi mắt của Sở Huyền mở to, đôi mắt bắt đầu phát sáng như nước, lồng n.gực không ngừng nhấp nhô, họ cách nhau rất gần, dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập.

"Là anh sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.