Chương trước
Chương sau
Khóe mắt Sở Huyền hơi đỏ lên, những gì Ân Bạc vừa nói là kinh nghiệm của cậu ở chung với Nhan Mộng Sinh đôi mắt anh ấy lóe lên, tràn ngập sự kinh ngạc và nhớ nhùng, quanh mắt anh ấy hình thành sương mù.

"Gọi tên anh đi." Ân Bạc nhìn cậu.

"Nhan Mộng Sinh......"

Vừa mới dứt lời, chiếc nhẫn trên tay người đàn ông và chiếc vòng trên cổ tay của Sở Huyền đồng thời lấp lánh, cuối cùng tán loạn như những vì sao.

Sự trói buộc không thể thân mật với Sở Huyền của Nhan Mộng Sinh ngay lập tức được giải phóng, sợi dây buộc chặt cuối cùng cũng được nới lỏng, hắn ấy thực sự sợ rằng mình sẽ không thể kiểm soát được bản thân, xóa đi trói buộc, cuối cùng vì thế mà hắn phải trả đại giới.

Nhan Mộng Sinh mỉm cười, dùng đầu ngón tay xoa xoa đôi môi mềm mại của Sở Huyền, đôi mắt anh trở nên nóng bỏng, anh cúi đầu, chậm rãi chạm vào đôi môi mềm mại đó, lúc đầu nhẹ nhàng như bướm đập cánh, sau đó lại như bão táp, Sở Huyền có chút không cưỡng lại được, bị hôn cả người mềm nhũn vô lực, đầu óc choáng váng.

Sở Huyền không th.ở nổi vì đòn tấn công của đối thủ quá ác liệt, bất lực vươn tay đẩy n.gực người đàn ông, với đôi mắt đỏ hoe, giống như một con nai ngoan ngoãn, mắt trông mong nhìn Nhan Mộng Sinh.

Nhan Mộng Sinh nhìn bộ dáng đáng thương của Sở Huyền, hô hấp dồn dập, toàn thân đột nhiên nóng lên, lồng n.gực bắt đầu kịch liệt phập phồng, trong mắt tràn đầy dụ.c vọ.ng nồng đậm, bởi vì đang đ.è nén dụ.c vọ.ng nhảy dựng lên, trán có chút gân xanh nổi lên, hắn khó khăn nói: "Tiểu Huyền, đừng nhìn anh như vậy, nếu không muốn hiện tại bị anh ăn luôn."

Sở Huyền đương nhiên biết " ăn luôn " là có ý tứ gì, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn lập tức đỏ bừng, lập tức đẩy người đàn ông trên người ra, lồm cồm ngồi lên ghế sô pha, để giảm bớt bầu không khí mập mờ dễ xúc động, ra vẻ bình tĩnh nói: "Anh là khi nào đi vào thế giới này, anh hẳn là nhớ kỹ tất cả rồi đi."

"Đã gần nửa tháng rồi." Nhan Mộng Sinh vươn tay s,ờ s,ờ đầu Sở Huyền, thanh âm thực ôn nhu, "Anh nhớ tất cả rồi."

"Em đã bỏ rơi anh lần thứ ba rồi."

Sở Huyền sửng sốt, hồi tưởng chuyện trước, vội vàng nói: "Hai lần kia là bất khả kháng..."

"Hử......?"

Nghe thấy từ hử hoài nghi này của Nhan Mộng Sinh...giọng nói của Sở Huyền ngày càng trở nên chột dạ và yếu ớt hơn.

"Xa Ôn Thư cùng anh hai có khỏe không?" Sở Huyền lại hỏi.

"Tề Văn Thành kế thừa công ty của lão gia tử," Khi nói đến Xa Ôn Thư, Nhan Mộng Sinh đột nhiên im lặng trong hai giây.

"Xa Ôn Thư làm sao vậy?" Sở Huyền cũng có chút nghiêm túc, nhìn thấy Nhan Mộng Sinh như vậy, chẳng lẽ Xa Ôn Thư là xảy ra chuyện gì rồi?

Đôi mắt đen của Nhan Mộng Sinh mắt đen đông lạnh, nửa híp mắt nhìn Sở Huyền, ngữ khí rất là nguy hiểm: "Em dám để ý đến người đàn ông khác trước mặt tôi? Em còn để ý đến một người đàn ông trước đây từng thích em sao?"

Sở Huyền cả kinh, chuyện Xa Ôn Thư thích mình này cậu không có nói với Nhan Mộng Sinh, hắn làm sao mà biết được?

Có lẽ là Sở Huyền biểu hiện đến quá mức rõ ràng, Nhan Mộng Sinh trả lời nghi vấn của cậu, "Bởi vì anh gặp được, ngày đó anh ta thổ lộ với em."

Sở Huyền trầm tư một chút, khó trách......

Nhưng một câu hỏi khác nảy ra trong đầu cậu "Anh đã làm gì ở đó vào ngày hôm đó?"

Nhan Mộng Sinh muốn nói, sau khi ở bên nhau lâu như vậy, Sở Huyền cũng có thể nhận ra rằng hắn đang nói dối, vì vậy sau khi suy nghĩ về điều đó, hắn vẫn thành thật kể lại toàn bộ câu chuyện.

"Lão gia tử* bảo anh đi xem mắt." Nhan Mộng Sinh biểu tì.nh đạm mạc, tựa hồ đang nói chuyện không liên quan gì đến mình.

*Thuần việt là ông già hoặc ông lão, nhưng mà để vậy thì kì lắm, kiểu:" Ông già bảo anh đi xem mắt." -_- nên tui để hán việt nhé. 

"Cho nên anh liền đi, cũng không có từ chối." Sở Huyền hiền lành cười nói.

Nhan Mộng Sinh khẩn trương mà mím đôi môi mỏng, ở trong mắt Sở Huyền cũng chính là cam chịu.

"Khi đó bọn anh gặp nhau chỉ nói một câu, còn anh cũng không làm gì cả." Nhan Mộng Sinh giải thích.

"Nếu không anh còn muốn làm cái gì?"

"Ngươi là ở ghen sao?" Nhan Mộng Sinh thấy Sở Huyền cùng hắn tranh luận chuyện này, trên mặt không vui, ngay cả lời nói cũng chua ngoa.

Sở Huyền lườm hắn một cái, lỗ tai lặng lẽ đỏ lên: "Em làm sao có thể ghen, em về nhà đây."

Sở Huyền vừa đứng dậy, cổ tay trái của hắn đã bị kéo, Nhan Mộng Sinh vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh hắn, ra hiệu cho cậu nằm xuống: "Nhà anh là nhà của em."

"Em thật sự phải trở về."

Mới vừa nói xong, liền rơi vào một cái ôm tràn đầy cảm giác an toàn trong n.gực, Sở Huyền nhẹ giọng nói: "Làm sao vậy?"

"Đừng đi, anh rốt cuộc không có biện pháp thừa nhận rồi." Thanh âm run rẩy gần như không thể nhận ra.

Nhớ lại ngày mà Sở Huyền và hắn chia tay, thế giới của hắn trở nên u ám, đau đớn đến mức khiến hắn không thể th.ở được, hắn thực sự sợ Sở Huyền lại một lần rời đi.

Sở Huyền nghe thanh âm đối phương áp lực như vậy, trái tim cậu như bị đâm lấy, cậu vỗ nhẹ vào lưng Nhan Mộng Sinh, nói với giọng an ủi: "Em quay lại sạc điện thoại, còn phải đón đứa nhóc chiều nay nữa".

"Đứa nhóc?" Nhan Mộng Sinh buông cậu ra, nhẹ hít hít cái mũi hai cái, vẻ mặt vô tội hỏi.

Đôi mắt nhỏ của Nhan Mộng Sinh chứa đầy nghi ngờ, Sở Huyền không thể nhịn cười và xoa đầu hắn, "Ngốc ngếch, em trai em vừa xong lớp học kèm thôi."

Nhan Mộng Sinh lúc này mới đem trái tim thu trở về, "Anh cùng em đi đón đứa nhỏ."

......

"Sở Niệm, năm phút nữa là ra khỏi lớp rồi, lát nữa chị mình sẽ đón mình đó, chị gái mình xinh lắm." Một đứa nhóc bắt đầu khoe khoang.

Sở Niệm không chịu thua mà hừ một tiếng, "Hôm nay anh trai mình cũng tới đón mình, anh trai mình đẹp trai lắm nha."

Giáo viên lớp học bổ túc nhìn đồng hồ đeo tay, "Các em, hết giờ tan học, các em có thể về nhà rồi."

Sở Niệm cùng các bạn lần lượt đi ra, đứng trong nhà nhìn qua cửa kính xem có bố mẹ bên ngoài không, nhìn thấy bố mẹ thì mới ra ngoài.

Đứa trẻ nhìn thấy chị gái của mình, liền kéo Sở Niệm, "Sở Niệm Sở Niệm, nhìn kìa, là chị gái của mình đó, có xinh không?"

Sở Niệm nhìn theo hướng cô bé chỉ, gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Chị gái bạn thật xinh."

Cô gái nhỏ cười đắc thắng, "Để xem anh cậu thế nào. Nếu anh cậu có vẻ khá, thì miễn cưỡng cho anh ấy làm bạn trai của chị gái mình."

Sở Niệm nhớ trong phòng anh trai có treo một bức tranh, đó là bức chân dung của một người đàn ông do chính anh vẽ, nó còn nhớ anh trai nói rằng anh nhớ người đàn ông trong bức tranh này khi anh ấy say rượu.

"Anh trai mình sẽ không thích chị gái của cậu đâu."Sở Niệm thành thật trả lời.

Cô gái nhỏ chợt tủi thân khi bị nói: "Sao cậu lại nói thế, làm như chị gái mình có thể côi trọng anh trai cậu vậy, hừ!"

"Mình mặc kệ cậu! Mình đi đây!" Cô gái nhỏ tức giận dậm chân đi.

Cô bé vừa đi khỏi, Sở Niệm liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc, vừa định bước lên một bước thì nhìn thấy bên cạnh anh trai mình còn có một người anh cao lớn tuấn tú hơn.

Sở Huyền cũng nhìn thấy Sở Niệm bé nhỏ qua tấm kính, và vẫy tay ra hiệu cho Sở Niệm để nó ra ngoài.

"Anh!" Cô bé nghe thấy giọng nói quen thuộc của Sở Niệm, quay đầu lại liền thấy hai nam sinh cao lớn đang đứng ở đó.

Đứa bé đã có thể phân biệt được đẹp xấu, nhìn hai anh đẹp trai mà há hốc mồm, không thể tin được, Sở Niệm thế mà có tận hai anh đẹp trai.

Sở Niệm bổ nhào vào trong lòng Sở Huyền, dùng đầu nhỏ cọ cọ, sau đó nghe thấy tiếng cười khúc khích, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía một người anh trai khác cao hơn anh trai mình nửa cái đầu, tuy anh trai lớn đang cười, nhưng nso vẫn còn hơi sợ hãi, lặng lẽ trốn bên cạnh Sở Huyền, dùng một đôi mắt đen bóng nhìn Nhan Mộng Sinh.

"Không cần sợ hãi, em có thể gọi anh ấy là anh." Sở Huyền s,ờ soạng đầu Sở Niệm.

Sở Niệm gật gật đầu, thấp giọng nói: "Anh trai lớn."

Nhan Mộng Sinh cười đáp ứng, quay đầu thì thầm bên tai Sở Huyền, thanh âm trong trẻo quyến rũ: "Vẫn là khi còn bé, em rất dễ thương..."

Sở Huyền vươn khuỷu tay đẩy Nhan Mộng Sinh "Đừng tán tỉnh."

Khi họ trở về, Sở Niệm luôn cảm thấy rằng anh trai lớn đối xử với anh trai mình rất khác biệt, với ánh mắt kỳ lạ và nụ cười lưu manh trên khóe miệng.

Nó không hiểu, có lẽ đây là thế giới của người lớn chăng.

"Nhóc con, muốn ăn cái gì, anh trai lớn mời nhóc."Nhan Mộng Sinh rũ con ngươi nhìn cậu bé.

"Em muốn ăn kem." Sở Niệm thật cẩn thận mà nói.

Nhan Mộng Sinh: "Anh sẽ mua cho em thêm một phần trái cây xắt."

Sở Niệm trong nháy mắt trái tim bị bắt đươc, cũng không còn sợ hãi anh trai lớn cao ngạo kia nữa, liền ngoan ngoãn gật đầu nói đồng ý.

"Thật sự rất giống, không hổ là hai anh em." Nhan Mộng Sinh cười cười.

Nhan Mộng Sinh nghĩ muốn thiết lập mối quan hệ tốt với Sở Niệm trước, nếu sau này hắn vô tì.nh làm Sở Huyền tức giận, nó có thể giúp hắn cùng nhau dỗ dành.

Nhan Mộng Sinh thấy Sở Huyền không nghĩ để ý đến hắn, lại nhịn không được tiến lại gần, lại như con công xòe đuôi, dụ dỗ nói: "Đêm nay đừng về, đến phòng của anh đi."

"Em không đi."

"Anh đẹp trai, kem và trái cây đã xong rồi."

Nhan Mộng Sinh nhận lấy và đưa tất cả cho Sở Niệm, "Đều là cho nhóc."

Sở Niệm gật gật đầu.

Nhan Mộng Sinh gần sát Sở Huyền, thanh âm ái muội, "Em xác định không tới sao?"

"Nhất định không đi."

"Nếu không muốn tiểu tử này nhìn thấy anh mang em đi, em liền ở nhà đi." Nhan Mộng Sinh khẽ nhướng mày, tay trái ôm cổ Sở Huyền, ở bên tai cậu lặng lẽ nói.

Sở Huyền: "......"

"Em ấy còn nhỏ, đừng có làm bậy trước mặt Tiểu Niệm, biết không?"

"Đó là điều chắc chắn rồi." Nói xong, hai người tiếp tục đi.

Sở Niệm một bên ăn kem, một bên nhìn anh trai mình cặp kè với người anh trai đẹp trai và lạnh lùng đó.

Sở Niệm lộ ra nụ cười ngây thơ, anh trai đẹp trai này thật sự rất tốt, ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, "Em thích anh trai lớn, anh trai em nhất định sẽ thích anh trai lớn này hơn, đúng không!"

Sở Huyền xấu hổ cười, "Thằng nhóc này......"

"Cậu ấy đương nhiên rất thích anh." Nhan Mộng Sinh mặt dày không biết xấu hổ, nói lời này trước mặt trẻ con, "Chỉ là anh nhóc quá thẹn thùng mà thôi."

Sở Huyền đưa Sở Niệm về nhà trước, chờ mẹ Sở trở về, nghĩ về những Nhan Mộng Sinh đã nói với cậu, cậu đi ra ngoài đến nhà Nhan Mộng Sinh.

"Này, con không ăn nữa sao lại đi ra ngoài?" Mẹ Sở đang rửa rau, thấy Sở Huyền chuẩn bị đi ra ngoài, vội vàng hỏi.

"Con đến nhà bạn con, tối nay sẽ không về." Sở Huyền xỏ giày, mở cửa đi ra ngoài.

"Chú ý an toàn nha!" Mẹ Sở rửa sạch rau củ quả, lẩm bẩm: "Sao dạo này đứa trẻ này suốt ngày chạy ra ngoài vậy?"

"Anh ấy gặp một người bạn, anh trai đẹp trai đó rất tốt với anh trai! Anh ấy cũng rất tốt với con nữa!" Sở Niệm ngồi trên ghế sô pha nói xong, sau đó ăn trái cây trong hộp.

......

Sở Huyền bước vào nhà của Nhan Mộng Sinh nhà ở về sau, phát hiện Nhan Mộng Sinh đang nghiên cứu một cuốn sách trên mặt đất còn lớn hơn cả sách giáo khoa.

Sở Huyền tò mò đi tới, phát hiện hắn đang xem những truyện tranh H lần trước, biểu tì.nh còn thật vi diệu, giống như đang chăm chỉ học tập, khám phá.

"Còn có thể như vậy......" Nhan Mộng Sinh thanh âm chưa đã thèm, chỉ vào một bức tranh trong truyện tranh khiến người ta đỏ mặt tía tai, quay đầu nhìn Sở Huyền, "Kiến thức chân chính đến từ thực hành. Anh không tin vào những điều này đâu, phải cùng nhau thực hành một chút mới biết được đúng không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.