"Mạnh Hợp," lúc kêu cái tên này ngữ khí vô cùng dùng lực, rất có loại cảm giác nghiến răng nghiến lợi, "Vì sao ta còn chưa thấy được tiểu thiếu gia bị chỉ trích?!" A Cầm tức giận đến cả khuôn mặt đều vặn vẹo, nhiều lần đều không có theo như ý muốn của ả tưởng tượng phát triển.
A Cầm thấy Mạnh Hợp bị mình run rẩy một chút, tiếp theo ngẩng khuôn mặt có chút trắng bệch, đôi mắt còn có chút sưng.
"Cô khóc?" A Cầm híp mắt nhìn mí mắt cô còn có điểm sưng đỏ, trong lòng trào phúng càng sâu, "Ta có nói cái gì làm cô khóc sao? Làm cứ giống như là ta khi dễ cô?"
Mạnh Hợp cúi thấp đầu xuống, chậm rãi lắc lắc, nhẹ giọng nói: "Không có, là mắt của tôi bị cát bay vào."
A Cầm hừ lạnh một tiếng, tay vén tóc trên trán ra sau tai, “Vậy là được rồi, tôi ghét nhất là người khác thấy được biểu tình này của cô.”
Lúc này từ xa có hai hầu gái đi tới, đứng ở bên cạnh A Cầm, một trái một phải, trên mặt ý cười nịnh nọt, người không biết còn tưởng rằng A Cầm đã làm cái gì khiến các cô mang ơn đội nghĩa, hận không thể đem ả trở thành tổ tông mà cung phụng.
Trong đó một người nhìn Mạnh Hợp cúi đầu không ra tiếng, khóe miệng gợi lên ý cười giễu cợt, “Ui, Mạnh Hợp cô lại gây chuyện sao? Như thế nào lại không nghe lời như vậy, chẳng lẽ cô là đối với A Cầm cảm thấy bất mãn sao?”
Một hầu gái khác đi theo phụ họa, “Đúng vậy, A Cầm tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tui-khoc-nho-thich-khoc-cua-vai-ac/1196958/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.