Chương trước
Chương sau
"Mạnh Hợp," lúc kêu cái tên này ngữ khí vô cùng dùng lực, rất có loại cảm giác nghiến răng nghiến lợi, "Vì sao ta còn chưa thấy được tiểu thiếu gia bị chỉ trích?!" A Cầm tức giận đến cả khuôn mặt đều vặn vẹo, nhiều lần đều không có theo như ý muốn của ả tưởng tượng phát triển.
A Cầm thấy Mạnh Hợp bị mình run rẩy một chút, tiếp theo ngẩng khuôn mặt có chút trắng bệch, đôi mắt còn có chút sưng.
"Cô khóc?" A Cầm híp mắt nhìn mí mắt cô còn có điểm sưng đỏ, trong lòng trào phúng càng sâu, "Ta có nói cái gì làm cô khóc sao? Làm cứ giống như là ta khi dễ cô?"
Mạnh Hợp cúi thấp đầu xuống, chậm rãi lắc lắc, nhẹ giọng nói: "Không có, là mắt của tôi bị cát bay vào."
A Cầm hừ lạnh một tiếng, tay vén tóc trên trán ra sau tai, “Vậy là được rồi, tôi ghét nhất là người khác thấy được biểu tình này của cô.”
Lúc này từ xa có hai hầu gái đi tới, đứng ở bên cạnh A Cầm, một trái một phải, trên mặt ý cười nịnh nọt, người không biết còn tưởng rằng A Cầm đã làm cái gì khiến các cô mang ơn đội nghĩa, hận không thể đem ả trở thành tổ tông mà cung phụng.
Trong đó một người nhìn Mạnh Hợp cúi đầu không ra tiếng, khóe miệng gợi lên ý cười giễu cợt, “Ui, Mạnh Hợp cô lại gây chuyện sao? Như thế nào lại không nghe lời như vậy, chẳng lẽ cô là đối với A Cầm cảm thấy bất mãn sao?”
Một hầu gái khác đi theo phụ họa, “Đúng vậy, A Cầm tốt như vậy, muốn cô đi làm cái gì thì coi hẳn là cười mà làm chứ, thật là không hiểu chuyện!”
Mạnh Hợp chậm rãi nắm chặt ngón tay, siết chặt vạt áo trên người, cắn chặt môi, như cũ không nói lời nào.
Người thứ nhất nói chuyện nhìn thấy bộ dạng Mạnh Hợp ngượng ngùng xoắn xít rất là khó chịu, thậm chí đi lên trước thậm chí muốn đánh cô, “Cùng cô nói chuyện như thế nào cô lại không để ý tới? Ngứa da hả?!”
A Cầm nghe được các cô ủng hộ mình, không khỏi càng thêm kiêu căng ngạo mạn lên, giương mặt xua xua tay, hầu gái kia dừng động tác, ngượng ngùng thu hồi tay.
“Mạnh Hợp, tôi thật sự không có ý khi dễ cô, tôi chỉ là……” Vừa nói ả liền bắt đầu làm bộ làm tịch lên, đem trách nhiệm của mình thoái thoát sạch sẽ, “Tôi chỉ là không thích đứa trẻ kia a, tôi không thích nó, muốn cho nó rời khỏi Nhan gia thì có cái gì sai? Cô nói đúng không?”
(WTF!!!)
“Một chút sai cũng không có.”
“A Cầm tốt như vậy cái gì sai đều không thể có!”
Mạnh Hợp cắn chặt răng, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, cảm giác đau đớn so với các cô vũ nhục, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
“Hôm nay, tôi giao cho cô một nhiệm vụ cuối cùng, nếu lần đầu tiên nó chạm vào ảnh chụp cũng không có chọc giận Nhan Mộng Sinh, vậy nhất định là làm không đủ tàn nhẫn,” Đôi mắt A Cầm mang theo ý vị thâm trường, “Chúng ta lần này tàn nhẫn một chút…… Cô hãy đi xé ảnh chụp của đại thiếu gia đi.” Nói xong liền bắt đầu cười.
Mặt khác hai hầu gái kia tuy rằng bên ngoài cười gượng, nhưng sau khi nghe được câu nói kia của A Cầm, nổi lên một trận lạnh xương sống, lạnh lẽo leo lên trên mặt của các cô, nổi lên một lớp da gà.
Ai cũng đều biết Nhan thiếu gia coi đồ vật của mẹ mình như mạng, lần đầu tiên không chọc giận hắn có thể là may mắn, nhưng nếu là xé bỏ ảnh chụp, kia chẳng phải là sẽ trực tiếp ra mạng người?
Mạnh Hợp vẫn luôn không nói chuyện, chỉ là ngơ ngác mà đứng ở nơi đó.
Các cô đều cho rằng cô sẽ cự tuyệt, A Cầm nhẹ nhàng, chậm rãi nói: “Này đại khái là yêu cầu cuối cùng của tôi, nếu cô không làm……”
“Tôi làm.” Mạnh Hợp đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào các cô.
A Cầm cùng hai cái hầu gái đều kinh ngạc một giây, A Cầm phản ứng nhanh chóng, đi lên trước cười vỗ vỗ bả vai Mạnh Hợp, “Không tồi, tôi xem trọng cô, hy vọng lần này đừng làm tôi thất vọng.” hai chữ thất vọng này nói ra rất nặng, làm như ở nhắc nhở cô cái gì.
Hai cái hầu gái kia tuy trong lòng phát lạnh, nhưng vẫn là một bộ biểu tình xem náo nhiệt, “Chúng ta cũng rất xem trọng cô.”
Dù sao liền tính ra chuyện gì cũng cùng các cô không có mảy may quan hệ, nghĩ đến đây, trong lòng hai người cuối cùng một chút lương tâm cũng nuốt sống.
Ba người đi xa, Mạnh Hợp thu lại bộ dáng tiểu bạch thỏ của mình, nhìn chằm chằm ba cái bóng dáng, khóe môi hơi hơi nhếch lên.
Đúng vậy, nhìn xem rốt cuộc hươu chết về tay ai.
……
Sở Huyền ở trong phòng xem video trong di động, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, ngoài cửa nói một câu là ta.
Là giọng của Mạnh Hợp, Sở Huyền nhấn dừng lại trên màn hình, mí mắt hơi hơi vừa nhấc, nhẹ giọng nói: “Vào đi.”
Mạnh Hợp đẩy cửa mà vào.
Nhìn Mạnh Hợp đi vào phòng, A Cầm cùng hai hầu gái kia đứng ở bên cầu thang còn đang cười nói thầm.
"Đồ ngốc Mạnh Hợp kia đi vào thật kìa, xem ra A Cầm hôm nay thật sự dọa sợ cô ta.”
“Ta cảm thấy A Cầm hôm nay đề nghị nhất định sẽ hữu dụng, đem cái tên nhóc đáng ghét kia đuổi ra khỏi Nhan gia.”
“Không hổ là A Cầm!”
A Cầm được khen trên mặt ý cười càng đậm, trong ánh mắt thú vị càng sâu, không ai có thể đấu với cô được quá lâu.
Ba người chê cười Sở Huyền cùng Mạnh Hợp trong chốc lát sau mới rời đi.
Sở Huyền đem điện thoại ném qua một bên, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mạnh Hợp, liền biết mấy người kia khẳng định lại đối với cô đưa ra yêu cầu vô lý.
“Bọn họ lại bắt cô làm cái gì?” Sở Huyền hỏi.
Mạnh Hợp nhìn tiểu thiếu gia 6 tuổi non nớt đáng yêu trước mắt, cô không biết chính mình vì cái gì sẽ đi lựa chọn tin tưởng cậu, rõ ràng cậu chỉ là một đứa trẻ mới 6 tuổi, sao có thể cùng người lớn đấu tâm cơ? Tưởng tượng đến đây,u sầu trên mặt khuôn mặt gia tăng, cô lúc trước thật sự không nên cùng cậu bày kế gì đó.
Sở Huyền sớm đã đem mỗi cái biểu tình cân nhắc của cô nhìn thấu,âm thanh mềm mại nói: “Cô có thể yên tâm đem hết thảy giao cho tôi, tôi sẽ không cô phụ sự tín nhiệm của cô.”
Mạnh Hợp nghe được lời khẳng định như thế, nếu như vậy ——
Ngẩng đầu nhìn về phía Sở Huyền, gật gật đầu, tiếp theo đem chuyện vừa rồi đều kể lại cho cậu.
Sở Huyền nghe xong, hừ lạnh một tiếng, lại có phần đáng yêu lại có vài phần hung dữ không dễ chọc. Mạnh Hợp nhìn tiểu thiếu gia như vậy, tâm đều bị đáng yêu hóa, lúc trước chỉ lo làm tốt bổn phận, chưa bao giờ dám để ý tiểu thiếu gia. Hôm nay mới có cơ hội cẩn thận nhìn kĩ, mặt Sở Huyền hồng nhuận phấn đào, đôi mắt như trong suốt thuần tịnh như suối, cả người thoạt nhìn giống như là tiểu linh đồng bên cạnh thần tiên.
“Tôi biết rồi, không quá ba ngày bọn họ liền có thể lăn ra khỏi Nhan gia.” Sở Huyền đối với Mạnh Hợp lộ ra một cái cười trấn an.
Mạnh Hợp không biết vì cái gì, tâm tình vốn dĩ lộn xộn bỗng chốc liền bình tĩnh trở lại, cái cười kia…… Phảng phất như nói cho chính mình có thể vĩnh viễn tin tưởng cậu, toàn quyền giao cho cậu là được, hết thảy đều như vậy nắm chắc thắng lợi.
“Kia hết thảy đều làm phiền tiểu thiếu gia.” Mạnh Hợp nói xong, sau đó rời khỏi phòng.
Sở Huyền nằm ở trên giường nhìn trần nhà phát ngốc, cậu hiện tại cùng Nhan Mộng Sinh quan hệ chỉ có thể nói là có chút hòa hoãn, nhưng khẳng định là không đạt được yêu cầu, chỉ có thể chính cậu tưn nghĩ cách tìm cơ hội.
Lúc trước chỉ là làm nguyên chủ trộm lấy ảnh chụp, lần này càng là tàn nhẫn độc ác, trực tiếp xé bỏ ảnh chụp.
Muốn hại chết một đứa trẻ chỉ mới 6 tuổi, rốt cuộc là có thù oán gì? Người có tâm tư ngoan độc như vậy nhất định không thể giữ lại bên người, nói không chừng lúc nào đó sẽ cắn ngược lại chính mình một ngụm, cần thiết phải giải quyết.
“Ảnh chụp……” Sở Huyền thấp giọng lẩm bẩm nói, ánh mắt ngưng tụ.
Vậy dùng ảnh chụp làm cơ hội.
Sở Huyền gọi cho cửa hàng lần trước định chế khung ảnh.
Chờ Sở Huyền nói xong vế sau, đầu kia lập tức nhận ra, hỏi: “Xin hỏi ngài là muốn lại mua một cái khung ảnh sao?”
Sở Huyền rũ mắt nhìn cô, “Đúng vậy, khung ảnh lần trước với lần này giống nhau y như đúc, chẳng qua lần này khung ảnh bằng kim loại,” thanh âm dừng một chút, “Hơn nữa một ảnh chụp nữ nhân tóc dài đang cười đang kéo tay người chụp, tôi muốn nó vào ngày mai.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.