Chương trước
Chương sau
Sở Huyền cúi đầu dùng tay nhỏ phấn nộn bóc vỏ trứng gà, không thấy được người hầu đã đem chén cháo bưng tới.
"Tiểu thiếu gia, cháo của cậu." Giọng nữ vang lên, không có đem cháo đem tới trên mặt bàn, mà là đưa tới trước mặt Sở Huyền.
Sở Huyền cũng không nghĩ nhiều, đem trứng gà đã được lột đặt trên dĩa, hơi hơi ngẩng đầu tiếp nhận chén cháo kia, thời điểm tay vừa muốn chạm vào chén sứ, cũng thấy được diện mạo người trước mắt.
Thế mà lại là người giúp việc chuyên đi xúi giục nguyên chủ trong trí nhớ kia.
Mí mắt Sở Huyền giật giật, cảm giác không có chuyện gì tốt phát sinh, cũng chính như cậu dự đoán, không đợi tay đụng tới chén, Sở Huyền liền nhìn thấy thiếu nữ nháy mắt buông lỏng tay ra, đẹp đôi mắt hơi hơi trừng lớn, không có thể tiếp nhận, chỉ có thể cảm nhận được chén sứ từ lòng bàn tay cậu xẹt qua, thẳng tắp rơi xuống trên mặt đất, phát ra âm thanh vỡ vụn của chén sứ.
Mạnh Hợp biết Nhan Mộng Sinh ghét nhất là âm thanh chói tai, cho nên cô mới làm trò trước mặt Nhan Mộng Sinh đem chén cháo ném tới trên mặt đất, vu hãm Sở Huyền.
Sở Huyền không thể tin được, ngơ ngác mà nhìn chén sứ chia năm xẻ bảy rơi trên mặt đất, cháo trắng nên trong cũng bắn khắp nơi.
Cậu vừa định nói vì cái gì lại buông tay, kết quả bị người trước một bước đoạt lời nói.
"Thực xin lỗi thực xin lỗi, tiểu thiếu gia tôi cũng không nghĩ tới cậu vì cái gì lại buông tay, là tôi sai, cậu nếu không muốn uống kỳ thật có thể trực tiếp nói cho tôi biết, không cần bộ dáng này." Mạnh Hợp áp xuống cảm giác không đành lòng trong lòng, che lại lương tâm nói.
Cô lần đầu tiên dẫn đường tiểu thiếu gia đi tới phòng của Nhan Mộng Sinh, trộm khóc thật lâu, hiện tại hốc mắt lại một trận chua xót, cô sợ chính mình sẽ làm hỏng việc lập tức dời đi lực chú ý ngồi xổm xuống thu thập chén vỡ vụn.
Hai bàn tay Sở Huyền còn đang ở trạng thái duỗi tay đỡ chén, cậu không thể tin được chính mình như vậy trắng trợn táo bạo bị người vu hãm.
"Ta... Ta không có a." Sở Huyền cau mày cúi đầu nhìn về phía hầu gái đang nhặt mảnh chén, từng câu từng chữ hỏi: "Cô vì cái gì muốn bôi nhọ ta?"
Thiếu nữ ngồi xổm trên mặt đất thu thập động tác trên tay tạm dừng một giây, tiếp theo lại giống như không có việc gì tiếp tục, "Nhan thiếu gia ở chỗ này, tôi nào dám nói dối."
Nhan Mộng Sinh khi nghe được tiếng chói tai của chén sứ vỡ vụn, đầu ong một chút, cảm giác trướng đau ẩn ẩn hiện lên.
Ánh mắt rơi xuống khuôn mặt Sở Huyền, nỗ lực muốn chứng minh không phải mình làm chuyện này.
"Nhan thiếu gia, chuyện này ngài làm chủ." Mạnh Hợp rũ đầu đứng dậy, không dám ngẩng đầu nhìn hai thiếu gia, thời điểm cô nói dối thực dễ dàng chột dạ, chỉ dám cúi đầu sợ bị nhận ra.
Nhan Mộng Sinh tay phải đỡ trán, nhẹ nhấp một ngụm nước, nhớ tới lời nói của Sở Huyền cùng mình.
Là ngươi làm chính là ngươi làm, không phải ngươi làm vì cái gì muốn thừa nhận phần ủy khuất này --
Khuôn mặt đáng yêu như hoa đào nở rộ lúc này đã không còn tươi cười, trên mặt tràn đầy nghi hoặc cùng khó hiểu, ngay cả tốc độ lời nói đều rất nhanh. Nhan Mộng Sinh rũ mi, rất là không cao hứng, Nhan Mộng Sinh chớp một cái trầm mặc.
Sau một lúc lâu, mở miệng.
"Việc nhỏ mà thôi, làm chủ cái gì." Nhan Mộng Sinh ngữ điệu bình tĩnh thong thả, không nhanh không chậm, có chút không để ý.
Mạnh Hợp không nghĩ tới Nhan thiếu gia cư nhiên sẽ nói ôn hoà như vậy, trong lời nói không có chút bất mãn, cũng cũng không có ý tứ trách cứ ai, cô khiếp sợ mà ngẩng đầu nhìn mặt Nhan Mộng Sinh vô biểu tình.
Cùng lúc đó, mặt nhỏ của Sở Huyền cũng thiên quá, tầm mắt rơi xuống trên mặt Nhan Mộng Sinh, mắt một mí hơi hơi gục xuống, mặt mày đường cong lúc này thực nhu hòa, vốn là mặt có tính xâm lược cực cường trung hoà vài phần, có vẻ ôn nhuận vô hại.
Nhan Mộng Sinh rũ mắt đen hơi hơi nhấc lên, liếc qua bọn họ hai cái, đứng dậy trở về trên lầu.
Kỳ thật lúc Nhan Mộng Sinh rời đi đồng thời Mạnh Hợp cũng nhẹ nhàng thở ra, cô không hy vọng Nhan thiếu gia đối với tiểu thiếu gia làm cái gì.
Mạnh Hợp cảm thụ được ánh mắt mãnh liệt của người trước, cô đem đầu rũ càng thấp, âm thanh rất nhỏ nói: "Thực xin lỗi."
Sở Huyền vừa định lại lần nữa chất vấn liền bị kẹt ở trong cổ họng.
Cô nói xong, lập tức lại ngồi xổm xuống thu dọn, vừa mới chuẩn bị nhặt lên mặt một mảnh vỡ, ngón trỏ liền bị đâm trúng, Mạnh Hợp đau đến tê một tiếng, máu không ngừng chảy ra, thậm chí nhỏ xuống trên sàn nhà.
"Cô......"
Sở Huyền còn chưa nói xong, Mạnh Hợp thu thập đồ vật tốc độ đột nhiên nhanh hơn, "Tiểu thiếu gia yên tâm, tôi sẽ thực mau đem mấy cái này đều thu thập sạch sẽ, sẽ không lưu lại vết dơ đâu."
Mạnh Hợp thực mau liền thu dọn xong rồi, khom người rời khỏi phòng khách.
Sở Huyền vừa muốn nói cô bị thương hẳn là băng bó một chút, lúc cô nói xin lỗi kia một khắc cậu liền không muốn truy cứu.
Cậu có thể cảm nhận được cô là một người tốt.
......
Sau trải qua việc này, Sở Huyền cũng không còn tâm trạng lại ăn cơm, từ trong nhà đi ra vườn hoa, đi tới hậu hoa viên, thấy được trong nhà nhỏ* hậu hoa viên có một người giúp việc đôi tay bụm mặt, bả vai run rẩy, như là đang khóc.
(* nó giống kiểu như là cái đình,có mái và bốn cột chống ở bốn góc nhưng được làm theo kiểu hiện đại, mọi người chịu khó lên mạng nha)
Mày nhỏ Sở Huyền nhăn thành một đòn, chậm rãi chạy bộ đi qua.
Càng đến gần thì càng thấy rõ, cô gái trong đình giống như là người giúp việc vừa rồi bôi nhọ mình đi.
Cô vì cái gì lại khóc?
Trong lòng Sở Huyền nghi hoặc, nhưng vẫn chưa dừng lại bước chân, nhẹ nhàng mà đi tới bên cạnh Mạnh Hợp, sau đó ngồi ở bên cạnh cô.
Mạnh Hợp che mặt khóc, không chú ý tới Sở Huyền đi lại đây.
Sở Huyền lẳng lặng chờ đợi cô phát tiết cảm xúc, thanh âm của cậu thực nhẹ, sợ dọa đến thiếu nữ bên cạnh, cậu hỏi: "Cô vì cái gì khóc nha?"
Mạnh Hợp cả kinh, đôi tay bụm mặt nháy mắt buông, con ngươi đỏ hồng hàm chứa kinh ngạc nhìn phía Sở Huyền, thanh âm còn mang điểm khóc nức nở, "Tiểu thiếu gia sao cậu lại tới đây?" Giọng nói lạc đi, lập tức dùng tay áo xoa xoa nước mắt trên mặt.
Sở Huyền cúi đầu nhìn vết thương trên ngón tay của cô còn có vết máu, từ trong túi móc ra một cái băng keo cá nhân đưa cho Mạnh Hợp, "Lúc nãy tôi muốn đưa cho cô."
Mạnh Hợp thụ sủng nhược kinh*, đôi tay tiếp nhận băng keo cá nhân kia, "Cảm ơn tiểu thiếu gia."
(*Thụ sủng nhược kinh: được sủng mà kiêu)
Sở Huyền đôi mắt lập loè nhìn thiếu nữ đem băng keo cá nhân dán ở lòng bàn tay thượng, tầm mắt lại di chuyển trên mặt cô, trong ánh mắt mang theo vài phần xem xét, "Cô vì cái gì muốn vu hãm ta?"
Cậu có thể cảm giác được nàng vốn không có ác ý, nhưng lại làm ra hành vi làm người thực sự khó hiểu, một lần hai lần, nói không chừng còn sẽ có lần thứ ba, cậu thật sự rất muốn biết được sự thật.
Sau khi Mạnh Hợp đem băng keo cá nhân dán lên, hai cái ngón tay cái không an phận cho nhau niết xoa xoa.
Sở Huyền cũng không nói lời nào, rất có kiên nhẫn chờ đợi.
Qua vài phút, bên cạnh Mạnh Hợp rốt cuộc đã mở miệng.
"Ta không nghĩ...... Ta thật sự không nghĩ như vậy." Mạnh Hợp sắc mặt thống khổ, ngón tay cắm vào trong tóc, hốc mắt đỏ bừng, cả người rơi vào một loại trạng thái gần như hỏng mất.
Sở Huyền không lên tiếng, nhìn thiếu nữ điên cuồng túm lấy tóc của mình, mày như cũ gắt gao nhăn lại.
Mạnh Hợp lầm bầm lầu bầu trong chốc lát về sau, bắt đầu thấp giọng khóc thút thít, thanh âm vô lực lại ủy khuất, " Mẹ của tôi ốm đau trên giường, tôi sau khi tốt nghiệp cao trung liền không có lên đại học, nghĩ rằng muốn làm tốt công việc kiếm tiền cho mẹ chữa bệnh, tìm rất nhiều rất nhiều công tác, cuối cùng cơ duyên xảo hợp tới làm ở Nhan gia, tiền lương đãi ngộ thật sự rất tốt, bởi vì có cũng đủ tiền mua thuốc chữa bệnh, mẹ của tôi bệnh tình cũng có chuyển biến tốt đẹp." Cô trầm mặc hai giây, đều nói đến tình trạng này, cũng không hề che giấu, "Chính là, A Cầm thấy ta nhỏ yếu thành thật, liền xúi giục ta làm chuyện xấu, làm cậu chọc giận Nhan thiếu gia, đem cậu đuổi ra Nhan gia, nhưng ta nếu là không làm liền sẽ bị sa thải."
"Vì cái gì sẽ bị sa thải?" Sở Huyền đặt câu hỏi.
Mạnh Hợp hơi hơi ủy khuất, nghiêng đầu nhìn bộ dáng tú khí đoan chính của Sở Huyền, thở dài, "A Cầm cùng quản gia quan hệ tốt, ta không làm liền uy hiếp ta, nói có thể cho ta từ chức."
Mạnh Hợp nhìn mắt Sở Huyền, khóe mắt còn phiếm hồng ý, "Tiểu thiếu gia, thực xin lỗi, hôm nay là lần cuối cùng, hy vọng cậu có thể tha thứ ta trước kia làm việc xấu. Ta nghĩ thông suốt, không thể bởi vì muốn kiếm tiền mà che lại lương tâm làm việc, ta đã chuẩn bị từ chức." Nói xong, mắt hạnh cong lên, khóe miệng chậm rãi giơ lên lộ ra một cái chua xót tươi cười.
Nghe xong lời này,Sở Huyền trong lòng hơi trầm xuống, trong mắt sạch sẽ biểu lộ tinh quang.
"Dựa vào cái gì là cô phải đi?"
Câu này hữu lực mà kiên định,dựa vào cái gì, trực tiếp đánh vào trái tim Mạnh Hợp, Mạnh Hợp không tự chủ được mở to hai mắt nhìn.
Nghe được lời này Mạnh Hợp sửng sốt đã lâu, hốc mắt một trận chua xót, kích động cùng cảm động ở trong lòng không ngừng quay cuồng, hơi nước dần dần nổi lên đôi mắt.
Thì ra chính mình cũng sẽ có người tới trợ giúp, tới cứu rỗi lương tâm của cô, bảo hộ thiện ý trong lòng cô không bị mất đi, thậm chí làm cô cảm thấy, cô làm hết thảy đều không có bị lầm lỗi.
Mạnh Hợp hít hít cái mũi, nước mắt vỡ đê mà ra, cô tận lực khống chế được chính mình, thử dời đi lực chú ý của mình nhẹ giọng hỏi "Kia, kia ý của tiểu thiếu gia là?"
Chỉ có thanh âm run rẩy còn tiết lộ cảm xúc thật của chủ nhân.
Môi nhỏ màu hồng phấn của Sở Huyền lúc đóng lúc mở, nãi âm mềm mại: "Phải đi cũng là A Cầm mà cô nói."
"Chính là tiểu thiếu gia, A Cầm và quản gia......" Mạnh Hợp vội vàng nói.
"Nhan gia ai làm chủ?" Sở Huyền hỏi lại, khóe miệng biểu lộ như có như không ý cười.
"Đương nhiên là Nhan gia gia chủ."
"Nhan gia chủ không ở, Nhan gia ai làm chủ?" Sở Huyền tiếp tục dẫn đường Mạnh Hợp.
"Nhan Mộng Sinh thiếu gia!"
Sở Huyền khóe miệng ý cười gia tăng, "Ta có cái kế hoạch." Mạnh Hợp ngước mắt rất có hứng thú mà kinh ngạc nhìn, "Coi như tôi hôm nay không cùng cô nói qua lời này, quan hệ của chúng ta lạnh nhạt giống như lúc trước. Cô như trước tiếp tục nghe cái người hầu kia, cô ta bảo cô làm cái gì cô liền nói cho tôi, còn lại tôi sẽ tới giải quyết."
Cậu muốn dạy cô gieo nhân ắc sẽ gặp quả. Làm ác người chung quy phải vì ác hành* của mình chịu phạt.
(
* hành vi ác độc)
"Nga nga, Được..." Mạnh Hợp tổng cảm thấy cậu chủ nhỏ trước mắt nói lời này căn bản không giống như là một đứa nhỏ 6 tuổi có khả năng nói ra, hơn nữa cô thế nhưng lại tin tưởng Sở Huyền vô điều kiện, không chỉ có đem lời trong lòng nói nói cho cậu, còn nghe theo cậu nói.
Mạnh Hợp cảm thấy thật không thể tưởng tượng được.
"Đúng rồi, sau lưng ắc hẳn còn có người ủng hộ cô ta đi." Sở Huyền ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn đá cẩm thạch, một chút một chút phảng phất có mê hoặc nhân tâm mị lực.
Mạnh Hợp lại là cả kinh, cái này cậu chủ nhỏ cũng có thể biết? Đúng là sự thật gật đầu, nhưng không có nói là ai.
Sở Huyền biết Mạnh Hợp có điều băn khoăn, hơn nữa ở sau lưng người khác nói xấu không tốt, cho nên mới lựa chọn không nói. Cậu đương nhiên không cần cô nói, bởi vì chính cậu sẽ tìm ra toàn bộ, nhất nhất giải quyết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.