Cố Vân Thanh vừa mới ngẩng đầu quay lại nhìn, Doãn Tầm đã nhào tới: “Vân Thanh!”
“Duẫn Tầm?” Mặc dù Cố Vân Thanh nhìn thấy hắn cũng có chút kinh ngạc nhưng trong lòng cậu vẫn là rất vui.
“Hai tháng này, em đã đi đâu vậy! Tìm không thấy người, gọi điện thoại cũng không liên lạc được, anh còn tưởng em bị người ngoài hành tinh bắt cóc! Không ở nhà, cũng không có từ chức ở quán bar cứ như thế mà bỏ đi.” Duẫn Tầm như một bà mẹ già vừa kéo người vừa lải nhải dông dài.
“Ừm…Trước đó xảy ra chút chuyện, em cũng không nói một tiếng với ông chủ quán bar, thật xin lỗi.” Đối với sự lo lắng của Doãn Tầm, Cố Vân Thanh trong lòng tràn đầy cảm kích, khoảng thời gian ngộn ngạt đó may mà còn có Duẫn Tầm khiến cậu cảm nhận được hơi ấm của một người bạn, nếu như muốn hoàn toàn buông bỏ quá khứ thì điều nỗi tiếc duy nhất có lẽ là Duẫn Tầm.
“Đã xảy ra chuyện gì? Giang Kế Cầu đâu?” Duẫn Tầm kỳ lạ hỏi.
Cố Vân Thanh mí mắt cũng không nhấc lên: “Chia tay rồi.”
“Hả? À…Ừm, bây giờ em sống ở tiểu khu này à?” Duẫn Tầm rất hiểu bầu không khí, kịp thời thay đổi chủ đề.
Duẫn Tầm không hỏi nhiều, Cố Vân Thanh ở trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Ừm, sao anh lại ở đây?”
“Anh trai của anh cũng sống ở đây, anh mới từ chỗ của anh ấy đi ra.” Doãn Tầm cười nói rồi chà xát hai tay: “Bên ngoài lạnh quá, Vân Thanh, chúng ta vào nhà em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tra-cong-di-nguoc-kich-ban/2901553/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.