🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mạc Du Tâm ngẩn người, cô quên mất trước đó Tô Ngữ Băng sinh con từng đến bệnh viện, vội vàng giải thích: "Ngữ Băng, mình thực sự không có ý đó, trước kia mình làm nhiều chuyện sai lầm, bạn cho mình chuộc lỗi cũng được, nhận lỗi cũng được, lần này để mình trả tiền nha, bạn chăm sóc bảo bảo cũng cần có tiền, còn phải trả học phí, mình cũng không muốn để cho bạn cực khổ như vậy."
"Cực khổ?" Tô Ngữ Băng cười lạnh một tiếng, "lúc tôi cực khổ nhất cô đang ở đâu? bảo bảo mới đầy tháng bị viêm phổi cô đang ở đâu? cô đừng ở trước mặt tôi giả vở, cô nghĩ rằng tôi sẽ tin cô sao? cô còn đáng giá để tin sao?"
"Mình biết những chuyện trước kia mình làm không đáng cho bạn tin tưởng, nhưng mà mình cam đoan với bạn, sau này bất kể là chuyện của bạn, hay của bảo bảo, cho dù là chuyện lớn hay nhỏ, mình cũng sẽ ở cạnh hai người." Mạc Du Tâm nói rất khẩn thiết, nếu cô đã chiếm thân thể của nguyên thân, thì cũng phải sửa sai lại cho nguyên thân, coi như xài không phí cái thân này, tuy nguyên thân là cặn bã rõ ràng, nhưng cũng là cơ hội duy nhất cho cô làm việc này.
Nếu cứ để Tô Ngữ Băng và bảo bảo không ai lo như vậy, chính cô cũng không nỡ, muốn đi tiêu sái, nhưng trong lòng vướng bận chuyện này cũng tiêu sái không nổi.
"À, Mạc Du Tâm, cô biết cô hứa hẹn như vậy nó nực cười lắm không?" khóe môi Tô Ngữ Băng câu lên nụ cười châm chọc, chịu đựng nước mắt từ hai má cũng chảy xuống.
Mạc Du Tâm vội đưa khăn đến, "phải, Ngữ Băng nói đều đúng, không chỉ mình nói chuyện nực cười mà chính mình cũng thấy buồn cười, bạn đừng giận, mới truyền dịch xong, đừng nóng giận, nếu bạn không muốn thấy mình vậy mình ra hành lang trước." nói xong xoay người ra khỏi cửa phòng bệnh viện.
"Ngữ Băng, bồ khách khí với tụi mình còn không tính, bồ cần gì khách khí với tên cặn bã này, lấy chút tiền của cô ta có gì sai? Ngữ Băng, bảo bảo cũng không phải của một mình bồ, cho dù là phương diện nào, Mạc Du Tâm cũng chưa giúp cái gì, cũng chưa đưa đồng nào, bồ cứng đầu quá đó, cái gì cũng một mình gánh hết, hiện tại Mạc Du Tâm chịu bỏ tiền còn không tốt sao?" Phó Chi Đào khuyên, cô bạn này của nàng cái gì cũng tốt, chỉ có cái cứng đầu quá, thà chịu khổ một mình cũng có một số việc không chịu cúi đầu, không thỏa hiệp.
Diêu Thiến cũng gật đầu theo, "Ngữ Băng, thật ra Phó Chi Đào nói đúng đó, Mạc Du Tâm trả tiền là nên rồi, hiện tại bồ bệnh như vậy cũng liên quan đến cô ta mà không phải sao? đôi khi bồ hiếu thắng quá cũng khiến tụi mình đau lòng cho bồ đó, Ngữ Băng, chúng ta vẫn giữa khoảng cách với Mạc Du tâm, nhưng so với việc bồ làm cho cô ta, rồi bồ còn phải chịu khổ, để cô ta trả chút tiền này thì tính là gì đâu."
Tô Ngữ Băng bị hai người bạn cùng phòng khuyên cũng mềm lòng, nàng ít khi khóc, lúc khó khăn nhất cũng trốn đi một mình lén khóc, lấy khăn giấy trong hộp ra vội lau nước mắt, gật đầu: "mình biết mấy bồ tốt với mình, được rồi, lần này mình không tranh chuyện tiền bạc với Mạc Du Tâm nữa."
"Bồ nghĩ cẩn thận là tốt rồi, đây không phải là cô ta bố thí, mà là tiền cô ta phải trả, cô ta thiếu bồ rất nhiều," Phó Chi Đào thấy bạn thân rốt cuộc cũng thả lỏng, tảng đá trong lòng coi như buông xuống.
Mấy giường khác trong phòng cũng im lặng, nhất là bác gái với rồi cũng sợ hết hồn, vừa nghe như vậy, đứa nhỏ vừa rồi là nữ cặn bã sao? thật nhìn không ra a?
Phó Chi Đào nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nàng và Diêu Thiếu còn phải về giúp Trương Hiểu Kỳ chăm sóc bảo bảo, hai người phải đi học, rồi mang bài vở kiến thức về phòng ký túc giảng lại cho người ở trong phòng chăm sóc bảo bảo nghe, hiện tại bảo bảo không thể rời mắt được.
"Ngữ Băng, tụi mình về trước, buổi chiều đến thăm bồ nha." Phó Chi Đào nói.
"Không cần đâu, mấy bồ thấy mình cũng không sao rồi, hơn nữa Mạc Du Tâm còn ở đây, như mấy bồ nói rồi, nếu cô ta giả làm người tốt, vậy thì để xem cô ta còn giả đến khi nào, dù sao cô ta cũng tự đến mà." Tô Ngữ Băng suy nghĩ một chút nói.
Diêu Thiến cười nói: "Ngữ Băng, bồ có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, sai bảo cô ta nhiều vào."
Tô Ngữ Băng suy nghĩ, hiện tại không phải Mạc Du Tâm còn đang giả làm người tốt sao? Nàng cũng muốn xem Mạc Du Tâm có thể giả làm người tốt đến khi nào, sớm muộn rồi cũng bị lộ, cũng giống như trước kia thấy gia thế nhà mình thượng lưu, không được vài Mạc Du Tâm cũng đã không chịu được, dù sao nàng cũng rảnh để chơi với Mạc Du Tâm, đến lúc đó xem ai ác hơn ai.
Chờ hai người bạn cùng phòng đi rồi, Tô Ngữ Băng nhìn ngoài phòng bệnh gọi Mạc Du Tâm vài tiếng.
Mạc Du Tâm nghe thấy Tô Ngữ Băng gọi cô, vội vàng vào phòng bệnh, "Ngữ Băng, bạn gọi mình hả?"
Lúc này Tô Ngữ Băng đã hòa hoãn lại tâm tình, cười khẽ một tiếng nói: "đúng vậy, vừa rồi cô nói muốn chăm sóc tôi và bảo bảo mà?"
Mạc Du Tâm gật đầu, "đúng vậy, mình đã nói như vậy." Mạc Du Tâm nhìn biểu tình của Tô Ngữ Băng cũng biết Tô Ngữ Băng không tin mình, gọi mình vào chắc chắn là muốn chỉnh mình, bất quá chỉnh thì chỉnh thôi, mình nghe theo là được.
"Được lắm, hiện tại tôi thấy khát, muốn uống Dương Chi Cam Lộ của quán nước ở phố Tây Lâm Viên bên kia." ánh mắt Tô Ngữ Băng nhìn chằm chằm Mạc Du Tâm, trong mắt tràn đầy dò xét.
Mạc Du Tâm cười đáp: "được, bạn chờ mình một chút, mình đi mua, rất nhanh sẽ trở về, nếu thấy khát quá thì uống chút nước khoáng nha." nói xong, Mạc Du Tâm cầm chai nước mở sẵn nắp đưa cho Tô Ngữ Băng.
Tô Ngữ Băng cười nhạt nhìn bóng lưng Mạc Du Tâm rời đi.
Mạc Du Tâm báo địa chỉ cho taxi, chỗ Tô Ngữ Băng nói cách bệnh viện cấp cứu 1 Tây Ninh thị nửa thành phố, đành phải qua đó thôi, ai kêu nguyên thân nợ người ta a, sống lại lần nữa thật không dễ dàng, đời trước chỉ có người khác đến cung phụng mình, đời này lại bị Tô Ngữ Băng bắt chẹt rồi.
Mạc Du Tâm suy nghĩ, bỏ đi, còn đắn đo cái gì, trả nợ rõ ràng cho xong, sau này cô có thể sống thoải mái một mình rồi.
Lúc Mạc Du Tâm quay về phòng bệnh, cái trán còn chút mồ hôi mỏng, cô cười đưa cho Tô Ngữ Băng một ly Dương Chi Cam Lộ, "về hơi chậm, uống nhanh đi."
Tô Ngữ Băng nhìn trán Mạc Du Tâm ra mồ hôi mỏng, cũng không nói gì, nàng đương nhiên biết cái quán đó rất xa, vốn định đùa Mạc Du Tâm.
Xế chiều bác sĩ đến kiểm tra phòng, kết quả xét nghiệm máu lúc sáng đã có, Mạc Du Tâm thấy bác sĩ đến thì vội hỏi: "bác sĩ, nàng ngoại trừ thiếu dinh dưỡng ra thì còn có vấn đề gì khác không?"
"À, cô nói là bạn gái cô hả? phải để ý đến sức khỏe, một vài chỉ số vượt ngưỡng, phải chú ý ăn uống và nghỉ ngơi của cô ấy, tôi sẽ kê toa thuốc cho cô ấy, quay về thì từ từ bổ sung lại, cái này một lát cũng không bù nhanh được." bác sĩ nói vài câu, cũng khiến Mạc Du Tâm nhẹ lòng.
Mạc Du Tâm đến quầy thuốc lấy thuốc, lại đến đại sảnh đem tiền còn dư trong thẻ chuyển thành tiền mặt, lúc này mới quay lại phòng bệnh.
"Mình làm thủ tục xong rồi, chúng ta đi thôi, Ngữ Băng, bạn còn choáng không?" Mạc Du Tâm hỏi.
Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm một chút, người này còn nhịn đến giờ được? cũng không dễ dàng gì, nếu lý giải Mạc Du Tâm, thì ngay từ lúc nàng kêu Mạc Du Tâm đi mua đồ uống thì cô ta đã phủi tay không đi mới đúng, nếu Mạc Du Tâm muốn diễn, vậy mình cùng cô ta diễn vậy.
"Hết choáng rồi, chúng ta về trường thôi." Tô Ngữ Băng cũng không muốn ở lại bệnh viện, cả ngày rồi nàng chưa gặp bảo bảo, cũng không biết cả ngày rồi bảo bảo không thấy mình có khóc không.
"Được," Mạc Du Tâm đáp lời, lúc đầu định đỡ Tô Ngữ Băng, nhưng nghĩ một chút vẫn buông tay ra.
Ra khỏi bệnh viện, Mạc Du Tâm gọi xe, cùng Tô Ngữ Băng ngồi phía sau, Mạc Du Tâm nghĩ một chút nói: "Ngữ Băng, bình thường bạn đi làm nhiều việc quá, còn phải đi học, rồi chăm sóc bảo bảo, nếu không làm thêm thì sao? hoặc giảm làm thêm lại được không? bác sĩ nói hiện tại bạn không sao, nhưng mà cơ thể vẫn suy nhược bên trong."
Tô Ngữ Băng cười khẽ một tiếng, Mạc Du Tâm này lại bắt đầu rồi, nếu mình không làm thêm thì Mạc Du Tâm nuôi mình và bảo bảo sao? lấy cái gì nuôi? lấy tiền của phú bà khác nuôi hả? đúng là nực cười.
"Tôi không làm thêm cô nuôi tôi sao? cô nuôi bảo bảo sao? Mạc Du Tâm, cô giả vờ còn không tính, đừng có vờ vịt như mình mà người tốt nữa được không? đúng là buồn cười." khuôn mặt Tô Ngữ Băng thanh tú, nhưng từng chữ nói ra cũng thật đau lòng.
Bất quá Mạc Du Tâm không phải nguyên thân, nuôi thì nuôi a, "được, mình nuôi bạn và bảo bảo, Ngữ Băng bạn yên tâm, mình có cách kiếm tiền rồi, bạn nghỉ làm thêm đi."
Tô Ngữ Băng nghe Mạc Du Tâm nói vậy, ngưng mi xoay đầu lại: "Mạc Du Tâm, tôi không giống cô, không rảnh đùa với cô như vậy, tôi nói chuyện nghiêm túc với cô đó."
Mạc Du Tâm thở dài, do nguyên thân ban tặng, bây giờ cô làm cái gì cũng phải giải thích nhiều lần, nguyên thân lang sói chơi đùa sinh chuyện, giờ nói chuyện cũng không ai tin.
"Mình nói nghiêm túc với bạn mà Ngữ Băng, bạn đưa số thẻ cho mình đi, mình gửi trước một ít tiền qua cho bạn và bảo bảo, làm thêm ở quán bar đó cũng không tốt lắm, vừa mất sức lại nguy hiểm, buổi tối cũng không ngủ đủ giấc, nghỉ đi, mình thực sự muốn tốt cho bạn và bảo bảo thôi." Mạc Du Tâm nhìn Tô Ngữ Băng nói.
Trong ánh mắt Tô Ngữ Băng cũng không có nhiệt độ, "muốn số thẻ? được, tôi viết cho cô, đưa di động của cô cho tôi."
Mạc Du Tâm đưa di động qua, Tô Ngữ Băng cầm di động của Mạc Du Tâm nhập một hàng dài con số, đó là số thẻ ngân hàng hiện tại của nàng, viết xong thì trả di động lại cho Mạc Du Tâm, bộ dạng như xem trò vui nhìn Mạc Du Tâm.
Mạc Du Tâm trực tiếp lưu số thẻ lại, mở app ngân hàng lên rồi chuyển 20.000 qua.
Tô Ngữ Băng mắt lạnh nhìn Mạc Du Tâm giả vờ, nàng chỉ thấy Mạc Du Tâm đang lưu số, cũng dự đoán Mạc Du Tâm sẽ không thoải mái gửi tiền cho mình như vậy, sau một khắc liền có tin nhắn ngân hàng đến: kính chào quý khách, ngày 10 tháng 7 năm 2022, số tiền 20.000 tệ được chuyển vào tài khoản của quý khách, xin chú ý kiểm tra và nhận thông báo.
Note: 杨枝甘露: DƯƠNG CHI CAM LỘ tìm theo tên này thì ra hình thế này
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.