Mạc Du Tâm nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tô Ngữ Băng cười cười, thuận tay chơi di động, đặt một phần canh gà, vài phần đồ ăn, còn việc thiếu dinh dưỡng kia Mạc Du Tâm một chút đi hỏi bác sĩ nên uống thuốc gì hoặc bình thường chú ý cái gì không. Một lát sau Mạc Du Tâm đặt đồ ăn cũng mang đến, Mạc Du Tâm ra ngoài cầm đồ ăn vào, bác gái giường bên lại nói chuyện với Tô Ngữ Băng, bác gái cười nói chuyện với Tô Ngữ Băng, Tô Ngữ Băng cũng không thể từ chối được. "Cháu gái à, cãi nhau với cô ấy hả? bác già rồi cũng thấy được nha, đứa nhỏ này không xấu tính đâu, vừa rồi cô ấy nôn nóng bế cháu vào bệnh viện đầu đầy mồ hôi, ở lại đây trông cháu đến trưa, còn lau mồ hôi cho cháu, hai đứa còn trẻ có gì thì nói với nhau, đừng để lỡ duyên." Khuôn mặt Tô Ngữ Băng tái nhợt mỉm cười lắc đầu, nàng và Mạc Du Tâm không chỉ vài câu là có thể nói hết, cũng không thể vì chút ân huệ nhỏ này của Mạc Du Tâm, chính mình lại bị thu mua, bác gái không biết sự thật, Tô Ngữ Băng cũng không trách bác gái, nhưng nàng đã không còn khả năng quay lại nữa, vì quay đầu chỉ có vực sâu vạn trượng chờ nàng, đi về phía trước thì có thể sẽ có chút hy vọng. Mạc Du Tâm ra ngoài lấy đồ ăn rất nhanh, đúng là Tô Ngữ Băng bên này cũng truyền dịch xong, Mạc Du Tâm mở bàn gấp trên giường bệnh lên, dọn đồ ăn ra bàn, muốn đỡ Tô Ngữ Băng, nhưng nghĩ đến quan hệ hai người hiện tại, đưa tay ra cũng không thể làm được, đành thụt lại cầm đũa. "Ngữ Băng, mình đặt chút đồ ăn, bạn ngồi dậy ăn chút gì đi, vừa rồi bác sĩ nói với mình là bạn thiếu dinh dưỡng, mình có mua canh gà cho bạn nè." Mạc Du Tâm vừa nói vừa sắp muỗng đũa cho Tô Ngữ Băng. Tô Ngữ Băng ngồi dậy, lót gối và chăn ở sau lưng, nhìn đồ ăn trên bàn nói: "tôi không đói, cô ăn một mình đi." Ngay sau đó một khác, cái bụng liền kêu ọt ọt. Mạc Du Tâm nín cười, ánh mắt nhìn cái bụng Tô Ngữ Băng, lại nghĩ đến mặt mũi Tô Ngữ Băng quan tâm nói: "đừng a Ngữ Băng, mình mua nhiều lắm, không ăn sẽ lãng phí, coi như bạn giúp mình đi, chứ nước canh nhiều như vậy mình cũng mang đi không được." Cái bụng Tô Ngữ Băng kêu to khiến tai nàng đỏ ửng, tiêu rồi, chắc là tên cặn bã Mạc Du Tâm nghe thấy rồi, Tô Ngữ Băng tức giận trừng Mạc Du Tâm, cầm đũa lên, gắp mấy miếng cơm trong chén nhựa ăn cho hả giận. Mạc Du Tâm cười khẽ nhìn Tô Ngữ Băng, nữ chủ còn biết dối lòng a, cũng thật đáng yêu a. Tô Ngữ Băng ăn vài miếng, cũng không dừng được, Mạc Du Tâm gọi món chỗ này ăn rất ngon, với lại lúc sáng nàng không ăn gì vội đi làm, lúc này đúng là bụng đói sôi lên rồi, chờ nàng ăn vài miếng xong thì thấy Mạc Du Tâm đang nhìn nàng cười, Tô Ngữ Băng nhất thời ngại ngùng. "Cô nhìn tôi làm gì? còn không ăn đi?" "Được, mình ăn đây, ăn liền." Mạc Du Tâm cười cười, ngồi đối diện Tô Ngữ Băng, cầm chén lên ăn, không quên dặn Tô Ngữ Băng, "Ngữ Băng, chút nữa bạn nhớ uống canh nha, mình mới xem đánh giá, quán cơm đó nấu canh ngon lắm." "Ừ, tôi ăn xong sẽ chuyển tiền cho cô, tiền cấp cứu, tiền khám bệnh, tiền cơm." Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm nói. Mạc Du Tâm bị nói có chút xấu hổ, lần trước cô đòi tiền nữ chủ là vì muốn kích nữ chủ ăn chút đồ, cô thực sự không để ý chút tiền này. "Không cần đâu Ngữ Băng, bạn còn phải chăm sóc cho bảo bảo mà, dù sao mình cũng thiếu bạn rất nhiều," Mạc Du Tâm thì thào nói. Sắc mặt Tô Ngữ Băng lạnh xuống, "đúng, cô thiếu tôi rất nhiều, nhiều đến nỗi cô trả cũng không hết." "Xin lỗi Ngữ Băng, mình không cố ý nói chuyện khiến bạn không vui, tiền này mình thật sự không cần, đừng tính toán là xài bao nhiêu nữa, chúng ta còn có bảo bảo mà, không cần chi ly rõ ràng vậy đâu." Mạc Du Tâm xấu hổ cười một cái nói. Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm một chút lại lạnh giọng nói: "bảo bảo là bảo bảo, sau này cô mua đồ cho bảo bảo thì được, nhưng giữa chúng ta không có quan hệ gì nữa, cứ chia ra rõ ràng đi." "Ừ, được rồi, vậy chúng ta ăn trước đã, chút nữa mình lấy di động ra cộng lại bao nhiêu tiền." Mạc Du Tâm vừa ăn vừa nói. Tô Ngữ Băng gật đầu, lúc này mới an tâm ăn một chút. Tô Ngữ Băng ăn xong một chén cơm coi như cũng no bụng, nàng nhìn tô canh gà trước mặt, thấy cạnh bàn có hai cái chén không, liền múc vào một chén trước, Mạc Du Tâm tưởng Tô Ngữ Băng muốn múc canh uống, nên không để ý. Cô định cúi đầu, thì thấy một đôi tay trắng bệch, Tô Ngữ Băng múc canh đưa tới. Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng múc cho mình, vẻ mặt liền vui mừng: "cảm ơn Ngữ Băng múc canh cho mình." Tô Ngữ Băng giọng nói lạnh lùng: "đừng hiểu lầm, chỉ là ăn không hết chia cho cô một chút thôi, đừng tưởng bở." Mạc Du Tâm vẫn cười: "vậy cũng cảm ơn Ngữ Băng." Vì vậy Phó Chi Đào và Diêu Thiến vội vàng cầm bữa trưa mang đến nhìn thấy Tô Ngữ Băng và Mạc Du Tâm công khai chia nhau bữa trưa ăn uống, nhất thời hai người trợn tròn mắt, trong tay các nàng còn cầm cơm đến cho Tô Ngữ Băng a, sợ Tô Ngữ Băng xảy ra chuyện, Trương Hiểu Kỳ đã ở trong ký túc chăm sóc bảo bảo rồi, hai người họ sợ Tô Ngữ Băng chịu thiệt, nên mua cơm mang đến. Cũng là Tô Ngữ Băng nhìn thấy hai người trước, ánh mắt lộ ra vui mừng: "Đào Đào, Diêu Thiến hai người sao lại đến vậy?" Phó Chi Đào và Diêu Thiến liền đứng bên cạnh Mạc Du Tâm, Phó Chi Đào khẩn trương quan sát Tô Ngữ Băng một chút, thấy Tô Ngữ Băng thực sự không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm, "tụi mình sợ bồ xảy ra chuyện, nên đến thăm bồ luôn, hơn nữa, hơn nữa bồ ở cùng tên nào đó, tụi mình cũng không yên tâm được." Tô Ngữ Băng cười với hai người bạn cùng phòng nói: "ừ, biết mấy bạn quan tâm mình mà, nhưng mà đúng là mình ngất xỉu ở quán trà sữa thật, sau đó Mạc Du tâm giúp đỡ đưa mình đến bệnh viện, mấy bạn không cần lo lắng, hiện tại mình có thể về được rồi." Mạc Du Tâm nghe Tô Ngữ Băng còn muốn đi, vội vàng ngăn lại: "đừng nha, đừng nha, phải chờ bác sĩ báo kết quả xét nghiệm máu đã, Ngữ Băng, mình thấy sắc mặt bạn còn chưa tốt, chờ chút nữa bác sĩ đến xem sao đã, nếu không có chuyện gì thì chúng ta xuất viện." Phó Chi Đào và Diêu Thiến vừa nghe chưa có kết quả xét nghiệm cũng khuyên theo: "Ngữ Băng bồ chờ một chút đi, dù sao tụi mình cũng xin nghỉ cho bồ rồi, cũng mất nửa ngày thôi, gần đây bồ khí sắc không tốt, để bác sĩ kê đơn thuốc cho bồ đã a." "Phải đó, Ngữ Băng, bồ không cần lo lắng cho bảo bảo đâu, còn có tụi mình mà." Diêu Thiến cũng khuyên. Hai người bạn cùng phòng đã nói vậy rồi, Tô Ngữ Băng chỉ có thể gật đầu. Mạc Du Tâm lúc này nghĩ Tô Ngữ Băng lại muốn chuyển tiền cho mình, cô đã nghĩ ra cách, bất quá bạn bè Tô Ngữ Băng đừng lỡ miệng là được, cho nên cầm di động nhắn tin cho Phó Chi Đào, nói Phó Chi Đào ra ngoài cùng mình một chút. Phó Chi Đào xem tin nhắn rồi trừng Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm nói nàng phải bí mật, Phó Chi Đào cũng tức giận đi ra ngoài, nàng cũng muốn xem Mạc Du Tâm định giở trò gì. Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng ăn xong rồi, liền dọn bàn, nhân lúc đi vứt rác liền gọi Phó Chi Đào đến. "Gọi làm gì, còn thần thần bí bí?" Phó Chi Đào trừng Mạc Du Tâm, không biết nữ cặn bã này còn muốn làm cái gì. "Bạn học Phó, Ngữ Băng muốn trả tiền thuốc tiền cơm cho mình, mình biết số tiền này trước kia đối với nàng là không bao nhiêu, nhưng hiện tại một ngày nàng phải làm ba việc vặt, mình muốn trả số tiền này, nhưng nàng không chịu, vậy đi nếu nàng hỏi đến, bạn nói đỡ giúp mình nha." nói xong Mạc Du Tâm nhỏ giọng thì thào với Phó Chi Đào. Phó Chi Đào định mắng Mạc Du Tâm một trận, nàng cảm thấy Mạc Du Tân nên bỏ tiền ra trả, con cái Mạc Du Tâm đã mặc kệ rồi, rồi chuyện Tô Ngữ Băng đi sinh đẻ nữa, Mạc Du Tâm còn chưa đưa đồng nào, để cô ta trả tiền thuốc tiền cơm này là quá lợi cho cô ta rồi. "Cô nói đi, tôi giúp cô thế nào?" Phó Chi Đào suy nghĩ một chút nói, với tính cách không ưa lợi ích của Ngữ Băng, cho dù những ngày tới cực khổ cỡ nào cũng sẽ trả lại tiền cho Mạc Du Tâm trước, mình cùng hai người bạn cùng phòng vẫn cho Ngữ Băng vay tiền, nhưng Ngữ Băng lại không chịu mượn, vậy còn không bằng để tên cặn bã này chi trả a. Mạc Du Tâm nhỏ giọng nói vài câu với Phó Chi Đào. Phó Chi Đào nghi ngờ hỏi: "vậy được không?" "Chắc là được, lúc trước gia cảnh nhà Ngữ Băng cũng tốt, trong nhà có bệnh viện tư, chắc là không để ý chuyện này, đến khi đó cứ nói như vậy là được." Mạc Du Tâm lại dặn dò. "Được rồi, dù sao cũng là cô nói, tôi chỉ nói đỡ cho thôi." Phó Chi Đào nhìn thoáng qua Mạc Du Tâm nói. "Được rồi, cảm ơn bạn học Phó." trong lòng Mạc Du Tâm cũng thoáng nhẹ nhõm một chút. Xét nghiệm và truyền dịch thôi cũng gần 2.000 rồi, Tô Ngữ Băng kiếm tiền không dễ dàng, cô cũng không muốn để Tô Ngữ Băng tốn tiền nữa. Phó Chi Đào nhìn Mạc Du Tâm một chút muốn nói lại thôi, sớm biết như vậy thì sao trước kia còn làm thế? nếu trước đây Mạc Du Tâm đối tối với Tô Ngữ Băng là được rồi, mọi chuyện cũng sẽ không biến thành như vậy, vội vàng lắc đầu, nàng là bạn thân của Tô Ngữ Băng sao lại tin lời tên cặn bã này dễ dàng được chứ? Mạc Du Tâm chờ Phó Chi Đào vào trước rồi mới vào sau. Vừa vào Tô Ngữ Băng liền nhớ việc trả tiền cho Mạc Du Tâm, "Mạc Du Tâm, tiền cơm nước và tiền thuốc hết bao nhiêu?" Mạc Du Tâm lấy di động ra vờ vịt tính tính, ngẩng đầu nói: "cơm nước mình cũng ăn, chúng ta à, cũng không cần lo là mắc đâu, đồ ăn cũng bình thường mỗi người là 50 tệ, tiền thuốc thì rẻ hơn, chúng ta đều có nộp bảo hiểm y tế mà, cái đó sẽ trả phần lớn tiền phí rồi, với lại cấp cứu và tiền giường có thể báo lại sau, hiện tại cũng chưa biết là bao nhiêu." Vẻ mặt Tô Ngữ Băng không tin, "bảo hiểm y tế? chúng ta có nộp sao?" "Nộp, trường học đều nộp mà, Ngữ Băng lúc trước nhà bồ có bệnh viện, chắc là sẽ không để ý đến mấy cái bảo hiểm này." Phó Chi Đào nói theo Mạc Du Tâm. Chân mày Tô Ngữ Băng nhăn lại, nhớ đến cái gì sắc mặt lạnh lùng, viền mắt đỏ lên: "không đúng, lúc tôi sinh bảo bảo đều phải tự trả tiền, tôi vốn không có nộp bảo hiểm y tế gì cả, Mạc Du Tâm, có phải hiện tại cô thấy tôi rất đáng thương, cho nên muốn bố thí cho tôi hả?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]