Hôn lễ của Túc Bạch và Khúc Tiểu Tây chuẩn bị với khí thế hừng hực. Bản thân Túc Bạch bận đến mức chân không chạm đất, gần như những ai có thể dùng được anh đều dùng.  Anh ôm một chồng thiệp mời đi vào nhà Thẩm Hoài: "Anh rể, tôi biết anh chữ đẹp, đến đây, viết thiệp mời giùm đi."  Thẩm Hoài: "Được, để đó, anh sẽ viết xong sớm thôi."  Chuyện kết hôn lớn như vậy, Thẩm Hoài sẽ không gây thêm phiền cho anh. Tự nhiên mười hai vạn phần…… Từ từ!  Hắn nhìn về phía ngón tay Túc Bạch, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, vội bắt lấy tay anh, giọng khàn khàn lại bén nhọn: "Cái này từ đâu có?"  Túc Bạch: "Anh đây mắc phải tật xấu gì thế?" Anh rút tay mình ra: "Đây là nhẫn Tiểu Tây đưa tôi đấy."  Tuy rằng nhìn ra Thẩm Hoài không thích hợp nhưng anh vẫn nói rất khoe khoang: "Thế nào? Vừa đẹp nhỉ?"  Anh nói: "Đây là duyên phận."  Thẩm Hoài nhìn nhẫn, mãi vẫn không nói gì, chỉ có đôi mắt dần chuyển sang màu đỏ tươi.  "Cô…cô ấy lấy ở đâu ra?" Hắn hỏi ra tới.  Túc Bạch nhìn Thẩm Hoài thật sâu: "Anh biết nhẫn này?"  Anh vốn chỉ nghĩ định nói thôi nhưng Thẩm Hoài lại quá khác thường. Không phải do anh không nghĩ nhiều.  "Đây là, đây là…… Đây là Khúc Tiểu Tây cho cậu, anh đi hỏi cô ấy!!!"  Thẩm Hoài dĩ nhiên nhận ra chiếc nhẫn này. Đây là chiếc nhẫn mà người tình đầu của hắn đã từng dùng, hắn thậm chí còn từng đeo. Sau này cô ấy bị lửa 'thiêu chết', những vật tùy thân của cô ấy dĩ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666591/chuong-492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.