Túc Bạch: "Trước kia anh cũng cẩn thận, chỉ là không dám lau cho em." Khúc Tiểu Tây xuy một tiếng, có điều nhìn biểu tình liền biết cô căn bản không phải không vui, ngược lại còn cười tủm tỉm. Khúc Tiểu Tây tâm tình tốt, Túc Bạch tâm tình tự nhiên cũng tốt. Mắt thấy Khúc Tiểu Tây ăn xong rồi, anh đẩy nhanh động tác hơn. Khúc Tiểu Tây: "Không vội, anh ăn từ từ, còn kịp mà." Cần bao nhiêu thời gian, tóm lại cô cũng đã tính toán trước. Cô thong thả ung dung hỏi: "Buổi sáng anh dậy sớm như vậy, sao không ăn cơm trước?" Túc Bạch: "Chờ em! Sợ em ăn cơm một mình buồn." Túc Bạch không phải người biết nói lời ngon tiếng ngọt. Thế nhưng mỗi lời nói ra lại có thể dễ dàng bắt lấy trái tim của Khúc Tiểu Tây. Quả nhiên, khóe miệng cô đã lập tức cong lên, cười khanh khách. Khúc Tiểu Tây: "Vậy anh dậy sớm như vậy làm gì?" Túc Bạch: "Không làm gì, đi lung tung thôi?" Lời nói là như thế nhưng anh lại bổ sung: "Anh đã hỏi thăm một chút mới biết tối hôm qua Bạch Sí Tuyên được người ta gọi xe kéo đưa đến bệnh viện rồi. Thương thế của gã có vẻ nghiêm trọng nhưng không thương tổn đến gân cốt, lại cứu chữa kịp thời nên chỉ cần chăm sóc khoảng 3-4 tháng là ổn." Khúc Tiểu Tây a một tiếng: "Được rồi." Túc Bạch cười: "Em cũng không tính để gã chết." Khúc Tiểu Tây thành thật gật đầu, cô nói: "Gã rất thiếu đạo đức lại thường xuyên giở trò hại bọn em. Ví dụ như ngày tuyết rơi lớn lại sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666552/chuong-453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.