Chú ta nghiêm túc: "Tôi cảm thấy, Túc tiên sinh chắc đang rất vui." Túc Bạch trước này đều mang gương mặt không biểu tình, ấy vậy mà vừa rồi lại cười như đóa hoa rồi nhảy đầm nữa chứ, nếu nói không có chuyện gì đến chú ta cũng không thể tin nổi. Thẩm Hoài yên lặng nhìn phương hướng Túc Bạch biến mất, hơi hòa hoãn một chút rồi mới nói: "Cậu ta có phải không cùng Khúc Tri Thiền ở một phòng không?" Hai người nhìn lại số phòng, quả nhiên. Thật không phải. Thẩm - Công tử lăng nhăng - Hoài vô cùng khó hiểu: "Lại không ở cùng một chỗ, có cái gì mà hưng phấn?" Bí thư lắc đầu, mặt mê mang: "Không rò nứa!" Không cẩn thận nói luôn cả giọng quê rồi. Thẩm Hoài sâu kín: "Tôi không hiểu nổi tâm tình của mấy thiếu niên ngây thơ." Bí thư: "Nhưng… Túc tiên sinh cũng hai mươi mấy rồi." Này… thật không thể xưng là thiếu niên. Thẩm Hoài tự đáy lòng nói: "Cái này thì chú không hiểu rồi. Tôi nói chính là tuổi tâm lý ấy chứ không phải tuổi thân thể đâu. Mà kể cả có nói về tuổi thật thì Túc Bạch cũng đâu lớn lắm." Cẩn thận ngẫm lại mới thấy Túc Bạch không hơn Khúc Tiểu Tây mấy tuổi. Nhà mi không thể nói người ta có vẻ ngoài thành thục góc cạnh rồi lại thêm một gương mặt rắn giỏi mà cho rằng người ta là một ông chú được. Chuyện như vậy vốn không thể. Bí thư: "Thật khiến người ta không hiểu nổi!" Thẩm Hoài gật đầu, lần này hắn đã hoàn toàn tỉnh rượu, cả người lộ ra cảm giác mệt mỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666550/chuong-451.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.