Kẹo kẹt, âm thanh rất nhỏ lập tức đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người 'đối diện'. Túc Bạch và Khúc Tiểu Tây là hai người phản ứng nhanh nhạy. Cả hai vội nhìn qua bên ngoài cửa sổ. Ngoài kia không phải ai khác mà đúng là Lão Nhị vô lại và Khúc thị. Lúc này Lão Nhị vô lại đã bắt đầu kéo quần còn Khúc thị đang cắt lại nút thắt trên sườn xám. Chắc là… đã kết thúc? Khúc Tiểu Tây thầm nghĩ: Như này cũng quá nhanh rồi? Liệu đã vào được năm phút chưa nhỉ? Cô thấy hình như còn chưa được. Chưa biết chừng chỉ được 3 phút, có khi còn không đến. Hai người xuyên qua khe hở nho nhỏ nhìn hai người trong viện, Lão Nhị vô lại lúc này đã sửa sang xong, gã ta vỗ nhẹ lên người Khúc thị: "Anh đây so với Đại ca giỏi hơn không?" Khúc thị khanh khách cười, tiếng chẳng khác gì một con gà mái già, có điều âm thanh lại không lớn. Cười đủ rồi mụ mới nói: "Anh đó nha, lại nói lời dễ nghe nữa. Hôm nay gã đánh em cũng không thấy anh giúp chút nào. Thật là người không có lương tâm, ngày thường em đúng là cho chó ăn rồi." Lão Nhị vô lại vội ôm lấy Khúc thị dỗ: "Cưng à, anh không phải sợ anh ta nghi ngờ sao? Nếu anh ta nghi ngờ anh với em thì chúng ta làm gì còn đường sống? Chúng ta giờ đang lợi dụng anh ta, để anh ta giúp chúng ta tìm vàng bạc. Đợi đến khi tìm được rồi, chúng ta ôm theo tiền tài cao bay xa chạy, như thế chẳng phải tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666545/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.