Cô cẩn thận kiểm tra phòng này, dặn: "Nếu có người tới, anh nhớ nhắc em đấy." Túc Bạch gật đầu: "Anh biết." Kho hàng này có kích cỡ khoảng 70-80 m2, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Túc Bạch chăm chú nhìn cửa ra nhưng cũng không quên kiểm tra tỉ mỉ những chỗ xung quanh mình. Khúc Tiểu Tây tìm một vòng lớn, thấy tìm phá kỹ rồi mà không có tiến triển gì, cô nghi ngờ xoa xoa eo, nói: "Anh nói xem căn phòng này nếu có mật thất thì phải đi vào bằng cách nào? Cũng không thể đào đất mà vào chứ?" Cô bắt đầu hoài nghi không biết ký ức của mình có chỗ nào không đúng không. Rồi rất nhanh Khúc Tiểu Tây đã lắc lắc đầu phủ nhận, tuy cô không ỷ lại vào tình tiết trong tiểu thuyết nhưng công cụ mang tên 'tình tiết' này chắc hẳn sẽ không sai. Cô lùi dần về phía cửa: "Đồ đạc trong căn phòng này đều bị dọn hết, cơ quan cũng không có khả năng đặt trên giá……" Trong các bộ phim truyền hình cổ đại chỉ cần cái bình vừa xoay thì cửa mật thất cũng mở ra. Mỗi tội nơi này đồ đạc còn chẳng nói chứ có gì mà nhắc đến mở mật thất thế này thế nọ. Mà trên mặt đất, trên tường cũng chẳng có đồ gì khác nên căn bản không thể do ngoại lực tác động. Khúc Tiểu Tây chỉ có thể thở dài một hơi. "Anh nói xem, lão ta không phải chôn dưới đất nhỉ? Nếu không sẽ phải đào ra à?" Khúc Tiểu Tây nỗ lực điều chỉnh tâm tình, vui đùa một câu. Túc Bạch nhìn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666544/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.