Làm chủ nhân bữa tiệc, Thẩm Hoài càng thở dài nhẹ nhõm một hơi thật sâu, hắn ta chỉ sợ cô nàng gây rối, buổi chiều còn có chuyện phải nói, nếu như cô nàng uống say rồi bắt đầu kể chuyện ma thì bọn hắn ta thật sự không có cách nào nói chuyện nữa. Mọi người dĩ nhiên không coi như có việc gì nhưng nếu muốn tụ tập đủ người như thế này một lần nữa lại không dễ. Hắn ta nói: "Cảm ơn các vị đã nể mặt." Lôi Tử cười như không cười: "Khó mời nhất… là cô nhỉ?" Khúc Tiểu Tây bị chọc, cô ngẩng đầu: "Tôi có cái gì mà khó mời? Tôi là dân thất nghiệp, thời gian rất thoải mái." Khúc Tiểu Tây nâng nâng cằm, cực kiêu ngạo: "Tôi mà có được địa vị như các vị ở đây ấy à, các vị mới thực sự không mời được tôi." "Cô… người này thật không phúc hậu." Khúc Tiểu Tây: "Phải đó, cho nên mấy người tốt nhất phải nịnh bợ tôi cho tốt một chút, về sau nếu tôi đi lên được đến đỉnh cao cuộc đời có khi còn nhớ rõ những người bạn lúc nghèo hèn này." "Phụt!" Lôi Tử cười cười. Thẩm Hoài: "Tiếng cười này của cậu sao cứ như cười nhạo người khác vậy?" Lôi Tử nhướng mày: "Anh tự xem qua biểu cảm châm ngòi ly gián của mình chưa?" Thẩm Hoài: "……" Thẩm Hoài: "Kể cả châm ngòi ly gián thì tôi cũng là người tốt." Khúc Tiểu Tây liếc mắt nhìn Thẩm Hoài một cái, thử xét về vẻ ngoài thì trong mấy vị đại ca ở đây, quả thực Thẩm Hoài là người trông giống người tốt nhất. Thế nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666490/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.