Khúc Tiểu Tây quả thật đã bị người ta làm cho tức cười, bên này Định tới chỗ cô đóng vai tổng tài bá đạo cơ đấy. Có điều cô cũng hiểu mình chẳng khác gì chứng chọi với đá, nói lời khó nghe khẳng định không được. Cô nói thẳng ra: "Nhưng bản thảo đã sớm bị Trần biên tập cầm đi rồi." Cô nhún vai: "Anh xem, giờ những thứ tôi đã viết cũng đều giống anh, muốn nhìn cũng không nhìn được." Lôi Tử ra vẻ tủi thân nói: "Cô thế này là không được rồi. Tên đáng ghét Đỗ Bách Tề kia sao lại được xem trước? Đến lượt tôi lại không được? Tôi mặc kệ, cô làm người không thể bên nặng bên nhẹ thế được." Hắn ta thế mà dám bày ra bộ dạng vô lại vậy đấy. Khúc Tiểu Tây nghiêm túc: "Chú ấy có được xem trước hay không tôi không biết, tóm lại không xem ở chỗ tôi. Anh nói cái này với tôi cũng vô dụng. Nơi này của tôi quả thật không có bản thảo. Trước đó tôi thiếu tiền nên cố gắng đẩy nhanh viết thật nhiều, phỏng chừng trên báo đăng so với bản thảo tôi gửi đi vẫn còn chênh lệch khoảng một tháng rưỡi trở lên." Khúc Tiểu Tây cũng nói thẳng luôn. Lôi Tử: "Văn nhân mấy người không phải đều chú trọng cái gì mà khí khái sao? Cô lại vì tiền mà giao ra nhiều bản thảo à?" Khúc Tiểu Tây: "Khí khái lại không thể làm cơm ăn được." Năm đó cô đây một lòng đầy nhiệt huyết không màng nguy hiểm điều tra mấy doanh nghiệp đen. Kết quả thì sao? Không phải bị người khác tính kế đến nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666466/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.