Mấy đứa nhỏ đều luôn có tính tò mò, thiếu niên mười mấy tuổi cũng thế. Mọi người động tác nhất trí đi theo thầy giáo vào thư phòng, vừa bước vào, Khúc Tiểu Tây liền tán thưởng: "Thật oách." Thư phòng này so với các hiệu sách quy mô nhỏ không kém chút nào. Từng bộ sách đều được phân loại rõ ràng, Khúc Tiểu Tây nhìn nhìn, tầm mắt dừng lại trên một bộ sách, nhịn không được nở nụ cười. Đây chính là sách của cô. Cô không dám có biểu hiện quá mức khác thường mà quay sang nhìn những sách khác, khen: "Sách của ông thật phong phú." Thầy giáo Diệp: "Xa xa không đủ đâu. Chẳng qua cuộc đời ông luôn muốn tích trữ ít sách thôi." Dừng một chút, ông nói: "Nếu cháu cảm thấy hứng thú, có thể tới mượn." Khúc Tiểu Tây vội vàng nói cảm ơn, cô biết những người thời đại này đều yêu sách như mạng. Thầy giáo Diệp có thể nói như vậy đã rất khách sáo rồi. Hai người trò chuyện vài câu với nhau, Khúc Tiểu Tây cuối cùng dẫn đám bạn nhỏ cùng rời khỏi. Thầy giáo Diệp gật gật đầu mỉm cười nhìn theo bóng dáng cô. Bọn cô đi đến tầng 2 đã không nhìn thấy Trương Ngọc Uyển đâu nữa. Em trai nhà họ Trương cùng với Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Nha trực tiếp về nhà, Khúc Tiểu Tây dẫn 3 cậu trai đi xuống lầu. Tiểu Bảo đột nhiên nói: "Chị, cha em mời chị qua ăn cơm." Khúc Tiểu Tây nhướng mày: "Mời chị?" Cô hỏi: "Vì sao?" Tiểu Bảo nói trắng ra: "Có thể muốn nịnh chị đó." Khúc Tiểu Tây: "???" Cô bật cười: "Cha em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666439/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.