Túc Bạch cười cười: "Anh không biết họ vì sao muốn đến nịnh bợ mình nhưng anh nghĩ họ tính toán sai rồi. Nếu như anh có liên hệ với bên kia thì cũng không một mình cô đơn ở lại Thượng Hải. Có lẽ anh sẽ đến chỗ khác nhưng chắc chắn anh sẽ không qua Sơn Tây tìm họ. Mặc kệ có ai đến nịnh bợ đều chỉ làm không công thôi." Dừng một chút, anh nói: "Có điều anh đoán bên kia chắc đã xảy ra chuyện gì đó, bằng không cũng sẽ không yên lặng nhiều năm như vậy rồi đột ngột ngóc đầu lên." Khúc Tiểu Tây mắt to ngập nước nhìn Túc Bạch, hỏi: "Vậy anh không tò mò?" Túc Bạch lắc đầu: "Mọi người đã nói không cần liên quan đến nhau rồi." Khúc Tiểu Tây nhìn Túc Bạch chăm chú, Túc Bạch lại rũ đầu xuống nhìn tay Khúc Tiểu Tây đang bao lấy cổ tay mình. Tay cô mềm mại thon dài, trắng nõn, lại có một lớp kén hơi mỏng, không biết do nhiều năm cầm bút hay phải làm việc mà thành. Túc Bạch đột nhiên hỏi: "Em thì sao? Em có nghĩ tới quay về Phụng Thiên không?" Khúc Tiểu Tây kinh ngạc nhìn Túc Bạch, ngay sau đó cũng lắc đầu, cực kỳ kiên quyết: "Em không, chắc sẽ không trở lại đâu? Có điều nói trước bước không qua, ai biết được sau này thế nào?" Túc Bạch gật đầu, anh cũng nghĩ thế. Hai người sóng vai ngồi trên băng ghế nhỏ. Buổi tối hôm nay bóng đêm có vẻ tốt đẹp biết bao nhiêu. Chỉ có thẳng nam Túc tiên sinh không biết thưởng thức vẻ đẹp của sao trời. Cái hay không nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666407/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.