Khúc Tiểu Tây ngồi đối diện Vu Mãnh, hỏi: "Chuyện kia như thế nào rồi?" Nhắc tới cái này, Vu Mãnh cũng lên tinh thần, mình sang đây không phải vì việc này à. Hắn nói: "Chuyện Tiểu Đông nhà cô, tôi đã nói với thầy của tôi rồi. Ý của ông là sẽ sắp xếp để xem thử trình độ của Tiểu Đông ra sao. Có cơ sở hay chưa không quan trọng, chủ yếu phải xem thiên phú." Khúc Tiểu Tây nghiêm túc: "Cảm ơn cậu, vậy thầy của cậu khi nào rảnh?" Vu Mãnh: "Nếu các cô thấy tiện, buổi chiều tôi sẽ đưa mọi người qua luôn, thầy của tôi làm giáo viên ở đại học, chúng ta có thể qua trường tìm ông ấy. Có điều Tiểu Đông phải mang theo tranh tự vẽ để ông ấy xem." Hắn đề nghị: "Thế này cũng có lợi, mọi người có thể xem rồi đánh giá trực tiếp ông ấy là người như thế nào." Khúc Tiểu Tây nghiêm túc gật đầu đồng ý. Đại học thời kỳ này là một cái gì đó rất xa vời, không phải ai cũng có thể dễ dàng vào học. Việc học cũng rất toàn diện, sinh viên ra trường đều được xem như toàn tài. Người có thể làm giảng viên đại học chắc chắn cũng tài hoa hơn người. Khúc Tiểu Tây: "Trừ tranh ra bọn tôi còn cần mang theo gì nữa không?" Khúc Tiểu Tây nghiêm túc xin ý kiến, Vu Mãnh lại lắc đầu nói: "Không cần, vậy được rồi." Hai bên rất nhanh quyết định thời gian, buổi chiều sẽ ra ngoài. Khúc Tiểu Tây lúc xuống lầu gặp được Túc Bạch, Túc Bạch không biết lại đi kiêm nhiệm nghề gì mà toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4665686/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.