Khúc Tiểu Tây uyển chuyển từ chối bọn họ đưa tiễn, cùng anh em nhà mình đi hiệu sách. Cô vặn cổ, nói: "Hôm nay thật mệt." Tiểu Đông: "Mọi người cướp thật vui, anh còn chưa ăn no." Cậu mang theo vài phần tủi thân cùng Khúc Tiểu Tây oán giận. Khúc Tiểu Tây bật cười, nói: "Chờ chút nữa bọn mình đi mua đồ ăn ngon nhé. Ăn như vậy vừa đủ, nếu ban nãy ăn no quá giờ đã không thể có thêm bữa trà chiều. Bọn mình chờ mua xong rubik và giấy vẽ sẽ tìm một nơi để uống trà chiều." Tiểu Đông hạnh phúc nói: "Được." Tiểu Bắc cũng mừng rỡ, nhỏ giọng: "Chị, hôm nay bọn mình mua đồng hồ, tiết kiệm được thật nhiều thật nhiều tiền nha." Cậu chưa tính được rõ ràng nhưng vẫn biết đó là rất nhiều. Khúc Tiểu Tây: "Đúng đó, chị nghĩ, nhận ân tình lớn của người ta như vậy thì phải trả thế nào đây này." Tiểu Bắc: "Em cũng không biết." Khúc Tiểu Tây bật cười, nói: "Cũng không sao, bọn mình có thể từ từ suy nghĩ." Loại chuyện này muốn gấp cũng không được. "Vậy cũng đúng." Ba anh em cùng nhau đi hiệu sách. Cùng lúc đó, Đào Mạn Xuân dịu dàng hỏi: "Đỗ gia, ngài cảm giác thế nào? Dạ dày có phải không thoải mái không? Ngài rất ít khi ở bên ngoài ăn nhiều như vậy." Đỗ Bách Tề: "Vẫn còn tốt." Lại nói, hắn hôm nay thật đúng là không phải không thoải mái. Hắn nói: "Đại khái đều là thịt dê, ôn hòa lại bổ dưỡng." Hắn cầm một tờ giấy, đây là số điện thoại Vu Mãnh để lại cho hắn. Đào Mạn Xuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4665685/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.