Khúc Tiểu Tây: "Có điều vẫn có một việc cần xin lỗi. Tôi thật ra tới đây làm việc, có thể ngồi cùng……" "Không sao!" Vu Mãnh lập tức: "Không sao đâu." Hắn tuy không vui khi phải nhìn thấy nữ minh tinh ngốc nghếch nhưng lại muốn xem công việc của cô Cao như thế nào. Rõ ràng cô tuổi khá nhỏ. Vu Mãnh đã chịu ảnh hưởng từ Trần biên tập, cũng đi theo gọi cô Cao. Bằng không gọi cách khác cứ kỳ quái sao đó. Hắn quay đầu: "Ông nội, chúng ta cùng nhau ăn cơm được không?" Ông cụ liếc mắt nhìn Khúc Tiểu Tây một cái, cô rất ngoan ngoãn cười cười. Vu lão tiên sinh: "Có thể." Ông cụ này có vẻ rất nghiêm túc, nhìn nếp nhăn trên mặt cũng biết người này thường xuyên nhíu mày, đúng bộ dạng vô cùng đứng đắn. Cho nên khi Vu Mãnh nói ông nội hắn rất thích văn của mình, Khúc Tiểu Tây còn cho rằng Vu Mãnh cố ý thiếp vàng lên mặt cô. *Thiếp vàng: Nói quá, khen ngợi Dù muốn hay không thì Khúc Tiểu Tây thừa nhận đã nhìn ra chút ít. Vu Mãnh người này không có ý xấu với cô. Chính là, tương đối giống ―― fan tư sinh. *fan tư sinh hay Sasaeng fan theo tiếng Hàn chỉ fan cuồng hết mình vì thần tượng. Chính là loại fan tư sinh ngốc nghếch. Sẽ thời thời khắc khắc tìm cách chụp lén này nọ. Đoàn người cùng vào cửa, mênh mông cuồn cuộn, chủ quán chạy nhanh qua: "Các vị……" Tầm mắt ông dừng trên người Vu lão tiên sinh, mỉm cười: "Lão tiên sinh, ngài tới ư?" Xem ra Vu lão tiên sinh là khách quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4665679/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.