Đào Mạn Xuân vội tự thuyết phục tự vui: "Đến, ăn nhiều một chút." Khúc Tiểu Tây: "???" Đào Mạn Xuân: "Có đủ hay không? Không đủ chị gọi thêm cho em một chút." Khúc Tiểu Tây: "????" Người phụ nữ này, chị thay đổi quá nhanh rồi đó. Cô nói: "Em có thể mang mấy thứ này làm đồ ăn khuya không?" Cô vui đùa nói một câu. Đào Mạn Xuân lập tức kêu: "Giám đốc, lấy mỗi món ba phần, thêm vài món bánh ngọt, chờ chút nữa đóng gói để chúng tôi mang đi." Khúc Tiểu Tây: "!!!" Đào Mạn Xuân nhìn Khúc Tiểu Tây, sự dịu dàng ch** n**c đủ để người ta nổi da gà: "Bảo bối à, em ăn đi, ăn nhiều chút cũng được!" Sau đó lại cười: "À đúng!" Chị ta quay đầu nhìn về phía giám đốc, nói: "Thịt dê nhà mấy người để cho tôi 5 phần" Quay sang mỉm cười: "Em mang về, xào thịt ăn cũng ngon lắm đó." Khúc Tiểu Tây hoàn toàn không hiểu được sao Đào Mạn Xuân đột nhiên chẳng nói gì đã thay đổi. Bất ngờ quá!!! Mị thật ngỡ ngàng, thật mê mang. Đào Mạn Xuân: "Đúng rồi, có người đưa chị ít đồ bổ, chị dùng không nhiều lắm. Chờ chị về sẽ lấy cho em một ít." Khúc Tiểu Tây: "……" Cô thấy mình không thể hiểu được thiếu niên 17 18 tuổi như Vu Mãnh, giờ đến Đào Mạn Xuân, người phụ nữ hai mươi mấy tuổi, cô cũng không hiểu. Cô quá khó khăn rồi. Chắc hoàn cảnh lớn lên khác nhau nên mạch não không tương đồng? Khúc Tiểu Tây mỉm cười: "Cảm ơn chị." Đào Mạn Xuân: "Vậy thì không cần, em thích là được rồi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4665659/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.