Cô nghĩ nghĩ, nói: "Em nghĩ chị biết em là Thường Hoan Hỉ chứ?" Đào Mạn Xuân như có như không gật đầu một cái, chính vì biết cô là Thường Hoan Hỉ nên mới cùng cô ngồi chỗ này. Người khác không hiểu chứ làm người bên gối, chị ta dĩ nhiên biết Đỗ Bách Tề vô cùng thưởng thức Thường Hoan Hỉ. Chị ta còn biết, dĩ nhiên hắn cũng đã biết. Đào Mạn Xuân sâu trong lòng có chút lo lắng. Đỗ Bách Tề là người duy nhất mà chị ta có thể dựa vào, chị ta không thể dựa vào người khác được. Hơn nữa những kẻ như chị ta chỉ cần liên hệ với người khác thì sau này rất khó lo cho bản thân. Hiểu rõ điểm này nên Đào Mạn Xuân mới sợ. Sợ mất đi kim chủ Đỗ Bách Tề này. Chị ta nghĩ bản thân không thích Đỗ tiên sinh như vậy, lại không thể không có sự hỗ trợ của hắn. "Chị gần đây mới biết." Chị ta cũng không lừa cô. Lần đầu tiên mời Cao Nhược Huyên ăn cơm, Đỗ gia nói chờ bài đăng mới của cô. Lúc đó chị ta không để trong lòng, cũng không nghĩ nhiều. Nếu không phải sau này nhớ lại thì chắc do chị ta vẫn chưa thể chứng thực được. Thật không nghĩ tới, cô quả thật được quan tam đó. Khúc Tiểu Tây cười nói: "Nếu chị biết em là Thường Hoan Hỉ thì nên biết em có rất nhiều thích. Cho nên chút tự tin này chẳng sai nhỉ?" "Người ghét em cũng rất nhiều." Đào Mạn Xuân nói một câu như vậy. Khúc Tiểu Tây gật đầu: "Đúng rồi, người chán ghét em cũng có rất nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4665658/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.