Tiểu Bảo ngồi một bên nhìn anh chị mình, ánh mắt rất hâm mộ. Nhóc than: "Em một chút cũng không muốn đi học."  Khúc Tiểu Tây: "Hả?" Không phải nói nam chủ từ nhỏ liền đã gặp qua là không quên được, cực kỳ nhanh nhạy trong học tập sao?  Tiểu Bảo tiếp tục: "Học tập phiền nhất, em thích luyện võ."  Khúc Tiểu Tây: "???"  Cô kinh ngạc đến ngây người nhìn Tiểu Bảo, nói: "Em muốn luyện võ? Luyện võ gì?"  Tiểu Bảo nghiêm túc múa may nắm tay, nói: "Loại có thể đánh người đó!"  Khúc Tiểu Tây: "……" Cô bật cười, nói: "Nếu em thích thì em đi học đi. Mặc kệ là cái gì cũng đều giống nhau, không thử không biết được bản thân thích gì, chẳng lẽ lại giống Diệp Công thích rồng?"  *Diệp Công thích rồng được trích từ điển cố kể về Diệp Công từ nhỏ đã luôn nói bản thân thích rồng, gọi đồ đạc đều phải khắc theo hình rồng. Rồng ở trên trời biết được rất cảm động bèn giáng xuống nhà Diệp Công. Diệp Công thấy rồng thật sợ quá bỏ chạy. Ngụ ý của câu nói này là châm biếm những kẻ có bề ngoài cố tình tỏ ra say mê một thứ gì đó hoặc khoác lác về điều gì nhưng không thật lòng, không hiểu rõ.  Tiểu Bảo nhẹ giọng: "Cha em……" Nói tới đây, dùng sức lắc lắc đầu, nói: "Không nói cái này!"  Khúc Tiểu Tây liếc nhóc một cái thật sâu, nói: "Được rồi."  Ba bé trai vẫn vẽ tranh. Khúc Tiểu Tây bật đèn lên, đi nấu cơm chiều. Tiểu Bảo hôm nay buổi tối cũng không ăn cơm ở nhà mình. Túc Bạch hình như có chuyện nên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4663190/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.