Khúc Tiểu Tây: "Đương nhiên nếu anh có việc tìm tôi thì cứ trộm đến cũng không sao. Nhớ kỹ đấy, phải rón rén mà đến." "Phốc!" Lê quản lý không nhịn được, phun! Thần thái Đỗ Tiểu Ngũ đang căng chặt một giây bị công phá. Hắn nhìn đôi mắt Khúc Tiểu Tây, chậm rãi nói: "Tôi lén lút tới tìm em mà không may bị người ta nhìn thấy không phải càng nghĩ nhiều sao?" Khúc Tiểu Tây trợn to mắt, vặc lại: "Công ty Phú Lệ mấy người không phải rất lợi hại sao? Nếu anh không muốn bị người ta thấy thì chắc chắn người ta sẽ không nhìn thấy đâu." Đỗ Tiểu Ngũ: "……" Hắn cảm khái một câu thật sâu: "Nhóc thật đúng là xem trọng bọn tôi." Khúc Tiểu Tây chớp mắt to: "Tôi tin tưởng mấy người, có thể! Nhưng như vậy cũng không làm được thì chỉ khiến Công ty Phú Lệ mất mặt thôi." Đỗ Tiểu Ngũ nhếch lên khóe miệng, nói: "Vậy được, tôi sẽ cố gắng hết sức không cho Công ty Phú Lệ bọn tôi mất mặt. Sẽ không bị người ta thấy." Khúc Tiểu Tây cười tủm tỉm cúi đầu: "Trời ạ!" Cô lập tức kết thúc cuộc nói chuyện: "Mấy người sao lại có thể ăn nhanh như vậy." Tom dẫn dắt ba nhóc Jerry nhỏ đã đem mâm cơm ăn hơn nửa. Ai dám tin chứ? Bọn cô lúc này mới nói nói mấy câu thôi đó!!! Thật quá làm người ta giận rồi!!! Khúc Tiểu Tây vội vàng gia nhập vào đại quân cướp đồ ăn. Giờ cô đã 15 tuổi nhưng ai nói 15 tuổi thì không được cướp đồ ăn? Tom mồm miệng không rõ: "Quá nhon nha." Hắn dùng đũa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4663174/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.