Khúc Tiểu Tây không đi lên giúp. Phòng bếp nhà cô chỉ lớn như vậy, hai người đàn ông trưởng thành đã quá đủ rồi, giờ thêm một người sẽ chặt không đứng nổi nữa. Khúc Tiểu Tây sửa sang sơ qua cái bàn rồi lẩm bẩm: "Hôm nay mọi người hẹn nhau thì cùng đến hay sao thế? Sao lại trùng hợp vậy? Còn có thể mở một bàn mạt chược luôn đó!"  "Mạt chược!!!" Tom từ trong phòng bếp chạy vụt ra, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Khúc Tiểu Tây, nói: "Em nói mạt chược á?"  Khúc Tiểu Tây mỉm cười: "…… Anh sẽ không nói với em là anh rất thích món này chứ?"  Tom: "Đúng vậy!" Hắn nghiêm trang ra vẻ đúng tình hợp lý: "Mạt chược là bộ môn thể thao vận động tay tốt nhất đấy!"  Khúc Tiểu Tây: "Em điên mới tin anh."  Tom: "Nếu mọi người muốn chơi mạt chược thì nhất định phải gọi tôi đấy."  Khúc Tiểu Tây lộ ra nụ cười kinh doanh tiêu chuẩn, nói: "Được đó, nếu anh không sợ thua thì cứ việc tới."  Ý chí chiến đấu của Tom bốc cháy hừng hực: "Anh đây là cao thủ nhé, anh có thể chơi đấy."  Khúc Tiểu Tây: "Ha hả." Sắc mặt cô đầy trào phúng như muốn phá tan chân trời.  Tom: "Cơm nước xong thì chơi! Anh không có khả năng thua!"  Đám người Lê quản lý Trần biên tập còn có Đỗ Tiểu Ngũ chứng kiến hết thảy: "……"  Thật là người ta mê mang quá!!!  Một cô nhóc kết hợp với một thằng nhãi ngoại quốc, hai người còn hẹn nhau chơi mạt chược. Nghe thế nào cũng thấy kỳ quái!  Thật là… việc lạ năm nào cũng có nhưng năm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4663173/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.